Ở vòng thứ hai, Nghê Thanh Gia búa, Trần Kính kéo, Nghê Thanh Gia thắng.
Nghê Thanh Gia uống trà sữa xong ném vào thùng rác:
"Cậu hỏi tớ một câu, tớ cũng hỏi cậu một câu."
Cửa sổ phòng mở một nửa, ánh nắng chiều xuyên vào trong phòng, không chói mắt mà tỏa ra sự ấm áp lười biếng.
Nghê Thanh Gia đến gần Trần Kính, nở nụ cười và hỏi,
"Khi thủ d*m cậu có nghĩ đến tớ không?"
Bởi vì cô tới gần, Trần Kính thấy rõ mình trong mắt cô, môi anh hơi hé mở, hoảng hốt giống như một con cừu non đi lạc.
Hoalantichmich.
Trần Kính cứng họng không nói lời nào, lén lút tránh sang một bên. Không được chạy.
Nghê Thanh Gia xoay người, hai chân dạng ra ngồi lên người Trần Kính, Trần Kính không thể cử động, Nghê Thanh Gia vòng tay qua eo anh và hỏi lại:
"Cậu có nghĩ đến tớ khi thủ d*m không?"
Hai tay Trần Kính đỡ thành giường, không dám động vào cô.
Trần Kính không phải là người không có ham muốn, anh đã phát hiện ra niềm vui khi cọ xát phần dưới của mình trong lúc tắm từ rất sớm, anh cũng đã từng lén xem phim. Nhưng anh có năng lực kiềm chế hơn các bạn cùng trang lứa, lại bận học hành, vài tháng mới có một lần.
Chỉ trong vài ngày gần đây, tình trạng trên thường xuyên xảy ra.
Mũi anh tràn ngập mùi hương của cô, Trần Kính sợ lộ chân tướng nên khô khan nói:
"... Đổi câu khác đi."
"Cậu chọn từ chối trả lời?"
Trần Kính nhớ tới quy tắc, tự giác cởi áo khoác của mình.
Nghê Thanh Gia dở khóc dở cười:
"Trần Kính, cậu làm như vậy là đã nói lên đáp án rồi."
"Sao nào? Sao cậu lại nghĩ về tớ?" Nghê Thanh Gia tò mò truy hỏi đến cùng:
"Cảnh gì, tư thế gì? Cậu thích phía trước hay phía sau? Tớ ăn mặc gợi cảm hay đáng yêu? Hay là không mặc gì?"
Càng hỏi, cơ thể cô càng nghiêng về phía Trần Kính, Nghê Thanh Gia đè cả người lên người Trần Kính,
"A Kính, nói cho tớ biết, tớ muốn nghe."
Trần Kính chịu không nổi cô liên tục tra hỏi, che khuôn mặt đỏ bừng: Buông tớ ra.
Ở cùng phòng với Nghê Thanh Gia, hơi nóng trên mặt Trần Kính không bao giờ tiêu tan.
Nghê Thanh Gia cười khanh khách, đẩy tay Trần Kính ra, ôm lấy mặt anh và hôn anh, Tớ rất thích cậu.
Hôn đến khóe miệng, hai người vô thức hôn nhau.
Trần Kính vừa mới xây dựng tâm lý cho mình xong, Nghê Thanh Gia tùy tiện câu một cái đã khiến anh hoàn toàn sụp đổ.
Tuổi trẻ trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt tràn đầy sức sống, vừa gặp ánh mắt lý trí liền vặn vẹo, hận không thể hôn mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!