Cô nói rất bình thường, như thể đang hỏi Trần Kính lời giải của một bài toán. Trần Kính nghẹn ngào, vô tình để tay cô thoát ra ngoài.
Nghê Thanh Gia lại cầm dương v*t nóng bỏng của anh, mơ hồ cảm nhận được ẩm ướt bên trong, cười nói:
"Thích như vậy còn muốn cự tuyệt?"Bật đèn nhé?
Xem bây giờ cậu trông thế nào.Căng quá, quần cậu sắp rách rồi, Trần Kính."
Không cần bật đèn, Trần Kính cũng biết tình cảnh của mình. Anh thật sự muốn bắn.
Tay cô chạm vào rất thoải mái, nhưng sức hơi yếu. Trần Kính muốn đẩy cô ra nhưng nội tâm mách bảo rằng không nên làm như thế.
Trần Kính lại ngửi thấy mùi thơm trên người Nghê Thanh Gia, hoặc mùi thơm đó vốn dĩ chưa vơi đi, vây chặt lấy anh như đôi tay của cô vậy.
Trần Kính gần như bị cô làm cho choáng váng.
Có người nói chập tối dễ gặp ma, vì sao giờ này trời đã tối hẳn rồi mà Trần Kính vẫn gặp?
Gặp tâm ma của chính mình.
Trên chóp mũi có một tầng mồ hôi, kính cận sắp mờ sương. Cái này không quan trọng.
Trần Kính gian nan hỏi ra vấn đề anh quan tâm nhất:
"... Tại sao lại là tớ?" Nghê Thanh Gia nhanh chóng trả lời:
"Bởi vì tớ thích cậu."
Trần Kính không cảm thấy vui vì lời nói của cô, Trần Kính chỉ cảm thấy khó chịu.
Cơ thể, trái tim, mọi thứ đều khó chịu.
Tần suất trêu ghẹo của Nghê Thanh Gia càng lúc càng nhanh, Trần Kính không khỏi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng nức nở khó phát hiện, hỏi cô:
"Cậu đang chơi đùa với tớ ư?"
Nghê Thanh Gia không giúp Trần Kính đến cùng, cô đè g. ậy th/ịt thẳng đứng xuống, kẹp nó vào giữa hai đùi mình, xoa bóp Trần Kính vài cái, ngọt ngào nói:
"Đúng, tớ đang chơi đùa Tiểu A Kính."
Động tác của cô rất giống quan hệ tình dục.
Trần Kính hoàn toàn không thể chịu đựng được, cúi đầu cam chịu, mượn chân của Nghê Thanh Gia để giải phóng cho hạ thân của mình, nơi đó sưng tấy đến mức khiến anh phát điên.
Lý trí vỡ vụn, cuối cùng rơi xuống hang sâu tăm tối.
Trần Kính liều mạng đẩy vào sâu trong cô, cho dù anh cọ xát như thế nào cũng không thể làm nó thoải mái bằng Nghê Thanh Gia. hltm
Bị dục vọng chi phối, Trần Kính nghe thấy chính mình nói, Giúp tớ.
Những ý nghĩ xấu xa lan ra một cách trần trụi, không giống anh một chút nào.
Trần Kính cảm thấy mình đã bước vào một đầm lầy, vô số hơi ấm bao trùm lấy anh, sự ngọt ngào bủa vây. Biết đây là cấm địa, anh vẫn nguyện ý sa vào.
Trần Kính thậm chí còn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó Nghê Thanh Gia lấy trộm táo từ vườn địa đàng và đưa cho anh, anh sẽ gọt sạch vỏ và để lại phần ngọt ngào nhất cho cô.
Trần Kính thật sự điên rồi.
Anh nuốt nước bọt, cổ họng cô khô khốc, chỉ lặp lại hai từ: Giúp tớ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!