Buổi tối, khi Trần Kính trở về từ nhà vệ sinh, lớp học đã đóng cửa, tối đen như mực.
Chắc là bạn học cuối cùng trước khi rời đi đã tắt đèn, Trần Kính nghĩ đến Nghê Thanh Gia kiên quyết bỏ về lúc tan học, không nói ra được là nhẹ nhõm hay là bất đắc dĩ thở dài.
Cửa trước đã bị khóa, Trần Kính đi vào từ cửa sau.
Đẩy cửa định bật đèn, một bóng người từ phía sau lao ra, hất văng tay anh rồi bổ nhào vào người anh.
Trần Kính liên tục bị đẩy lùi, đập vào cánh cửa kiên cố phát ra tiếng vang lớn.
Lực ép không quá lớn nhưng dính rất chặt. Trần Kính biết đó là ai mà không cần suy nghĩ.
Hai tay Nghê Thanh Gia bừa bãi ôm eo Trần Kính, cằm đặt trên vai anh, vô tình hay cố ý đẩy anh một cái.
Nghê Thanh Gia?
Trần Kính xấu hổ nghiêng đầu, tóc cô cọ vào tai anh, ngứa ngáy, mùi rất ngọt. Khi cô đến gần, Trần Kính có thể cảm nhận được một khối thịt mềm đang ép sát vào cơ thể mình, giống như một miếng bọt biển, dao động lên xuống qua bộ đồng phục học sinh.
Cái này cũng không tính là gì, điều khiến Trần Kính muốn bỏ chạy chính là phần thân dưới của họ đang áp sát vào nhau.
Bộ đồng phục cọ vào nhau kêu sột soạt, vòng eo mềm mại chạm vào vùng bụng săn chắc của anh, cọ sát vào nơi riêng tư được bao bọc ở giữa như một trò nghịch ngợm.
Chết thật.
Da đầu Trần Kính tê dại, gần như lập tức có phản ứng, anh dựa thật chặt vào cửa, muốn tránh xa cô một chút.
Anh giơ tay đè lên vai Nghê Thanh Gia, đang định dùng sức thì cô chợt thổi bên tai anh một hơi. Toàn thân Trần Kính nổi da gà, nghe thấy những lời mềm mại kề sát bên tai:
"Không phải lúc nào cậu đẩy tớ ra, tớ cũng sẽ tự mình quay về. Trần Kính, cậu suy nghĩ cho kỹ đi."
Giọng nói của Nghê Thanh Gia rất mềm, hơi thở của cô phả vào gáy Trần Kính, Trần Kính đột nhiên sững người. Anh muốn nhanh chóng cân nhắc những lợi và hại, nhưng đầu óc anh bây giờ không thể suy nghĩ bình thường được nữa, anh không thể nghĩ ra một cái hại nào.
Cánh tay anh rũ xuống bất lực.
Trần Kính thấp giọng nói:
"Nghê Thanh Gia, tớ không muốn chơi đùa với cậu..."
Anh không muốn thỏa hiệp. Tại sao?
Trần Kính cúi đầu, giọng điệu chua xót:
"Tớ đánh không lại cậu." Nghê Thanh Gia cười: Cậu ghét tớ sao?
Không có....
Vậy thì thích?
Trần Kính không đáp.
Nghê Thanh Gia nói với chính mình:
"Tớ thấy cậu hình như rất thích tớ."
Tay phải lặng yên luồn xuống phía dưới, nắm lấy khối thịt đang phồng lên kia, vật mềm mềm lập tức lớn mạnh, Nghê Thanh Gia cười giòn tan: Nếu không thì.
"Sao nó lại cứng như vậy?"
Trần Kính kêu lên một tiếng thống khổ, anh không thể kiểm soát thứ đó, nó đang dần to lên trong lòng bàn tay Nghê Thanh Gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!