Hôm sau Tạ Thần Phong không qua, Lâm Trạch biết chắc gã chưa dậy rồi, cũng không gọi điện đánh thức. Đến buổi chiều Tạ Thần Phong cuối cùng cũng dậy, nói có chút việc, phải đi Hợp Xuyên tuyển sinh.
"Hai người bên nhau rồi hả?"
Anh chàng ngon giai hỏi.
Ừ. Khóe môi Lâm Trạch cong cong, hỏi:
"Sao anh biết hay vậy?"
Anh chàng ngon giai đặt một cốc Latte lên quầy, nói:
"Nhìn bộ dáng cậu là biết ngay đang yêu. iPad thì không lấy ra, cũng chẳng dùng Jack"d, không yêu đương thì còn gì nữa?
Đã thuê phòng chưa?
"Lâm Trạch bất lực cất điện thoại, trả lời:"Thôi được rồi, vẫn chưa, thực ra điện thoại anh ấy mất rồi, không thể nào dùng wechat."
Lâm Trạch nghĩ đến mối quan hệ của hai người, hôn cũng hôn rồi, lúc gặp lại sau khi xa nhau, ít nhiều cũng có cảm giác hơi xấu hổ ngại ngùng.
Ngày hôm sau, cả một buổi tối liền Tạ Thần Phong không nhắn tin cho anh, trong lòng Lâm Trạch hơi thấp thỏm, mãi cho tới buổi trưa ngày thứ ba Tạ Thần Phong mới nhắn đến, giọng nói nhuốm sự mỏi mệt:
"Bé cưng, tối qua ông xã ngủ không ngon, điện thoại bị trộm rồi."
Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không có chuyện gì là tốt rồi, lại bắt đầu cà khịa gã, Tạ Thần Phong bất lực nói:
"Đúng là lúc tình cảm xuống dốc thì chuyện gì cũng toang theo."
Lâm Trạch biết trong lòng Tạ Thần Phong có mình, điện thoại vừa mất đã vội vàng gọi điện tỏ ý không phải mình bơ anh, thôi điện thoại mất thì cũng mất rồi, đành chịu chứ biết sao giờ.
Lâm Trạch định lúc gã quay về, sắm hai sim điện thoại tình nhân, mua trả góp điện thoại iPhone mới – là kiểu mà em trai anh mua, dùng chung với Tạ Thần Phong.
Lần này Tạ Thần Phong vẫn đi tuyển sinh trong ba ngày, ở Hợp Xuyên làm sim mới, lại mượn một cái điện thoại dùng. Lâm Trạch về Phòng nước sôi, mỗi ngày chỉ có thể nhắn tin cho gã, nói chuyện giết thời gian nhàm chán.
Từ nụ hôn đêm hôm ấy, tình cảm giữa hai người tựa đập nước được mở chốt, dòng nước cuồn cuộn như lũ quét trào ra, trong nháy mắt thấm vào lòng mảnh đất đã khô cằn bấy lâu.
Thậm chí Lâm Trạch còn không thể nói rõ vì sao mình yêu Tạ Thần Phong đến thế, trên thực tế mới nửa tháng trước bọn họ chỉ muốn làm bạn nhau mà thôi, thế mà giờ đây tình ái đã ập đến, ngỡ như trong tích tắc trước mắt ngập tràn ánh sáng, cuộc sống trở nên đẹp đẽ không gì sánh bằng.
Cách Tạ Thần Phong nói chuyện cũng như thể đã biến thành một người khác vậy.
Tạ Thần Phong: [Trưa nay ăn gì? Nhớ em.]
Lâm Trạch: [Mua phiếu mua chung, một người ăn phần của hai người. Còn anh?]
Tạ Thần Phong: [Cơm đậu, từ hôm nay Tạ Tạ phải tích tiền nuôi vợ.]
Lâm Trạch: [Ái chà? Tạ Tạ có vợ rồi? Mau cho em xem hình cái nào.]
Tạ Thần Phong: [Bật chức năng máy ảnh lên rồi ấn nút chụp.]
Lâm Trạch ấn nút chụp đúng vào lúc anh chàng ngon giai ở phía sau khom người, ở sau lưng Lâm Trạch làm động tác giơ tay chữ V.
Lâm Trạch: …
Lâm Trạch nhìn anh chàng một cái, anh chàng ngon giai cười khà khà, trở về sau quầy.
Tạ Thần Phong nhận được tin nhắn đa phương tiện, thấy một anh chàng đẹp trai ở phía sau Lâm Trạch, hỏi: [Lại đang đi câu trai rắc thính đó hả?]
Lâm Trạch: [Đúng vậy, cuộc đời mới cô đơn trống vắng làm sao!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!