Ngược lại với Trịnh Kiệt, quan hệ giữa Lâm Trạch và Tạ Thần Phong tiến triển hơn hẳn, ban ngày lúc không gặp nhau sẽ thường xuyên liên hệ qua wechat, tán chuyện bâng quơ.
Tạ Thần Phong: [Ăn cơm chưa, tôi đang ở Hợp Xuyên mở cuộc họp, giờ học sinh cấp hai bạo dạn kinh khủng, thẳng thừng mời tôi đi ăn luôn.]
Lâm Trạch: [Ái chà, nam hay nữ?
Gay hả?]
Tạ Thần Phong: [Nam chứ, chắc vậy, nói muốn đăng ký vào viện thể dục, nhưng điều kiện sức khỏe không đủ bèn nhờ tôi dẫn dắt tập luyện.
Nhưng nom chẳng giống học sinh thể dục, chắc chỉ tìm cớ thôi, không chừng muốn chơi tôi.]
Lâm Trạch: [Hahaha anh coi bộ GV cưỡng dâm giáo viên thể dục chưa, cẩn thận nha, không khéo lại xong đời trai bởi đám học sinh trung học đó.]
Tạ Thần Phong: [Đờ mờ, đai đen Taekwondo như tôi mà sợ bị người khác trói lại chơi trò SM hở?]
Lâm Trạch: [Thôi khỏi chém gió nữa đi, chớ không phải anh học nhảy cao hả?]
Tạ Thần Phong: [Cậu không tin? Hồi đại học tôi học tự chọn môn Taekwondo đó, qua đây thử cái coi.]
Lâm Trạch: [Tính thử với tôi? Anh định đánh tôi chắc?]
Tạ Thần Phong: [Cứ theo tôi là khỏi sợ bị cướp.]
Mỗi ngày hai người cứ nói chuyện qua lại với nhau như vậy, Tạ Thần Phong mở hội tuyển sinh năng khiếu ba ngày, có lúc Lâm Trạch sẽ gọi điện qua nói chuyện với gã.
Cũng vào lúc đó, CV anh gửi đi và được bạn bè forward cũng có hồi âm.
Tổng cộng có bốn công ty truyền thông liên hệ phỏng vấn Lâm Trạch. Lúc đi từ một chỗ ra, Tạ Thần Phong đang đợi anh dưới lầu. Mấy ngày rồi không gặp mặt, anh cảm thấy Tạ Thần Phong sáng láng rạng rỡ hơn hẳn, Lâm Trạch đeo balo đựng những bài báo của mình cười với người đối diện bên đường.
Trên mặt Tạ Thần Phong viết rõ một câu – Nhớ cậu.
Trên người Tạ Thần Phong có mùi rất nồng của Eau de Cologne, Lâm Trạch nói:
"Sao anh xịt nhiều nước hoa vậy?"
Tạ Thần Phong ngờ vực: Thế hả?
Nói đoạn vén áo lên ngửi, làm lộ ra cơ bụng màu đồng, gã giải thích với Lâm Trạch:
"Đây là mùi nước hoa át mùi mồ hôi do vận động…"
Lâm Trạch:
"Bình thường tôi thích mùi nước hoa không quá nữ tính…"
Tạ Thần Phong khóc dở mếu dở:
"Cậu cảm thấy tôi ẻo lắm hả?"
Lâm Trạch nói tiếp:
"… Nếu chỉ là để che đi gì đó thì có phải áo anh nặng mùi mồ hôi lắm không? Khai mau, không giặt đồ mấy ngày rồi? Cả đống mùi hợp lại ra cái mùi kỳ gì đâu."
Tạ Thần Phong hơi mất tự nhiên, cười hềnh hệch, giải thích:
"Nhà tôi không có máy giặt, giặt tay hết đấy. Bỏ nước tẩy hơi nhiều."
Lâm Trạch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!