Lâm Trạch tới nhà tôi, tôi đưa bản txt đã giở sẵn trang trên iPad cho anh ta xem. Lâm Trạch ngồi trên ban công đọc, bên ngoài trời đang mưa nhỏ, tôi lại lấy cốc cà phê và một hộp khăn giấy cho anh ta.
Lâm Trạch nói:
"Không cần, tôi chưa bao giờ khóc khi đọc sách hay xem phim cả."
Tôi nói một cách chân thành:
"Thì cứ để đây, dự phòng nhỡ có thì sao."
Lâm Trạch không dài dòng đôi co với tôi, bắt đầu đọc câu chuyện về bản thân mình. Vừa mới đọc anh đã hỏi:
"Sao lại đổi tên vậy? Tên sách ban đầu rất hay mà?"Phóng viên nhỏ đạp xe ba gác bán đồ ăn
", tên nghe hay thế còn gì?"
Tôi đáp:
"Cái tên này dài quá, ở trang đầu không hiện lên hết được, sẽ bị cắt mất một nửa, trở thành nhỏ đạp xe ba gác bán thức ăn… phần trước bị mất, ba chấm bỏ xừ. Tôi để tên này, quảng cáo miễn phí giúp Long Hồ là được rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy địa danh này đã cảm thấy rất hợp rồi."
(*) Từ năm 2003, Bắc Thành Thiên Nhai khai trương tới nay, Long Hồ bắt tay vào kinh doanh bất động sản hương mại đã hơn 10 năm, phát triển trung tâm thương mại Thiên Nhai với quy mô thành phố.
//
Câu chuyện bên trong đã được tôi chỉnh sửa khá nhiều, thiết lập nhân vật được xây dựng lại, khác xa so với lối suy nghĩ hồi tôi mới quen Lâm Trạch, đồng thời, tôi cũng chỉnh lại hướng phát triển của cả truyện.
Tôi biết có lẽ có người sẽ đọc tới giữa chừng rồi không xem tiếp mà bỏ đi, nhưng Lâm Trạch chắc chắn sẽ không như vậy, bởi cái tôi viết chính là câu chuyện của anh ấy.
Chúng tôi uống cà phê từ lúc 9 giờ, tôi làm việc của mình còn Lâm Trạch ngồi ban công đọc truyện, mãi cho tới hơn 12 giờ, đến khi anh nhà to con cũng ngủ rồi, Lâm Trạch vẫn đang đọc.
Tôi mở cho anh ta ca khúc Đôi cánh bên trái của Hứa Phi, giúp tạo bầu không khí để anh ta đọc vào hơn.
(*) Đôi cánh bên trái: Các bạn có thể nghe ở đây.
Ngày hôm đó, chúng tôi đều thức tới tận khuya. Lâm Trạch đọc từ 9 giờ tới đêm khuya, thỉnh thoảng lại bật cười, tới một đoạn nào đó chợt dừng lại, bỏ iPad xuống, ngẩn người trong màn đêm, có lẽ đang nhớ tới Tạ Thần Phong.
Tôi vừa cầm máy ảnh chụp cảnh anh ta khóc thì ngay lập tức bị anh ta vô cảm chặn lại.
Anh ác thật đấy. Giọng anh ta run lên. Lâm Trạch nằm trên sô pha ban công, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm, nuốt nước miếng, rồi lại thở dài, xoa xoa mũi mình, lông mày nhíu chặt.
Anh ta tiếp tục đọc, lật vài trang sau thì nói:
"Không được, tôi không xem tiếp được nữa, tôi đi rửa mặt cái đã."
Anh ta vào phòng vệ sinh rửa mặt, dựa vào gương khóc.
Rất lâu sau, Lâm Trạch đi ra, đôi mắt đỏ bừng, tôi nói:
"Anh đọc truyện chậm thật đấy."
Lâm Trạch gật đầu đáp:
"Tôi không dám đọc nhanh, anh viết rất hay."
Tới hơn 6 giờ sáng, đôi mắt anh ta lại đỏ bừng lên, anh ta vào phòng khách đi vài vòng, ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tôi hỏi anh ta khóc gì, anh ta hỏi:
"Sao… sao anh biết lúc tôi gọi điện cho Tư Đồ Diệp, anh ấy cũng đang khóc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!