Buổi chiều hôm ấy, Tư Đồ Diệp về chỗ trọ thu dọn đồ đạc, cùng Lâm Trạch về nhà.
Lâm Trạch cứ nhìn Tư Đồ Diệp là lại đau lòng, một người đàn ông cao 1m76 mà gầy còn mỗi 55kg. Anh đưa Tư Đồ Diệp đi ăn đồ gì đó ngon ngon, rồi bảo Tư Đồ Diệp nghỉ việc đi, nói ngày mai đưa anh ta đến khám ở bệnh viện Đông y, suốt đường đi cứ như bà mẹ già càm ràm mãi không thôi.
Tư Đồ Diệp nghe đến đoạn sau thì bật cười.
"Ngày mai anh xin nghỉ việc đi, gọi điện thoại thôi cũng được." Lâm Trạch dặn đi dặn lại trong thang máy.
Tư Đồ Diệp: Nghỉ việc làm gì?
Lâm Trạch:
"Nghỉ việc ở nhà ngủ cho béo lên, em nuôi anh."
Tư Đồ Diệp:
"Anh sẽ tưởng thật đấy."
Lâm Trạch: Thì em nói thật mà!
Lâm Trạch vừa mở cửa vào nhà đã gấp gáp ôm lấy Tư Đồ Diệp, ép anh ta lên cửa, hôn môi anh. Tư Đồ Diệp rất gầy rất tiều tụy, tóc rối bù như tổ quạ. Lúc mới đầu Tư Đồ Diệp rất căng thẳng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lâm Trạch lại giữ chặt lấy tay anh ta vòng qua cổ mình, tỏ ý Tư Đồ Diệp hãy ôm lấy cổ anh.
Hai người đứng ở bên cửa hôn một lúc, cảm thấy hết thảy đã khôi phục lại như xưa. Bờ môi Lâm Trạch hơi run lên, lúc tách ra lại không kìm được hôn tiếp, Tư Đồ Diệp cứ ôm lấy anh để cho anh thỏa thuê hôn, Lâm Trạch cảm thấy bản thân và Tư Đồ Diệp đều có phản ứng.
Anh thả đồ xuống, bảo Tư Đồ Diệp qua ngồi xuống, lấy khăn cho anh ta rồi nói:
"Anh đi tắm trước đi."
Hứa Huy! Lâm Trạch gõ cửa nhưng chẳng thấy đáp lời, Lâm Trạch cũng không đẩy cửa.
Tư Đồ Diệp ở bên ngoài nói:
"Lần trước em cũng bảo anh nghỉ việc, anh đã muốn đi theo em. Cuối cùng thì sao chứ? Chính em phũ phàng, khiến anh thảm không thể tả."
Lâm Trạch đi vào trong phòng mình nói:
"Nhưng em cũng chưa nhìn thấy anh"xuống được phòng bếp lên được phòng khách
"mà, làm ấm giường thì lề mề chậm chạp… anh chạy gì chứ hả, chẳng phải tất cả đều do anh gây ra à, làm em cũng thảm không thể tả luôn."
Tư Đồ Diệp không đáp trả, cầm iPad của Lâm Trạch xem. Lâm Trạch đi ra nói: Cho anh cái này.
Lâm Trạch gộp mấy tấm thẻ lại, nói:
"Sau này để anh quản tiền hết, mật khẩu đây, anh cứ thoải mái đổi. Anh có thể đưa tiền tiêu vặt cho em, để anh nắm chuyện tài chính hết."
Tư Đồ Diệp cong miệng cười, Lâm Trạch nằm rạp lên bàn, nhìn mặt anh nói:
"Chúng mình mua nhà nhé, vợ ơi, ba trăm ngàn tệ lần trước anh đưa em vẫn còn nguyên, giờ không mua thì giá nhà còn tăng nữa đấy."
Tư Đồ Diệp nghĩ một lúc rồi bảo: Được, em quyết đi.
Lâm Trạch cầm ngón tay của Tư Đồ Diệp nói:
"Anh không được đi nữa đâu đấy, em không thể mất anh."
Tư Đồ Diệp:
"Em đừng có sến súa vậy được không? Còn nói mấy lời nhão nhoẹt đó anh sẽ thật sự đi đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!