Sau khi họ trở về từ Thống Cảnh một thời gian ngắn thì nhà Trịnh Kiệt đã sửa sang trang trí xong xuôi, Lâm Trạch cảm giác như trút được gánh nặng.
Gần đây anh hơi trốn tránh Trịnh Kiệt, trên thực tế cũng chẳng phải cố tình trốn gì đó, bởi Trịnh Kiệt vẫn như cũ mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, hai người gần như chẳng chạm mặt nhau.
Vì chuyện chuyển nhà mà Trịnh Kiệt đặc biệt xin nghỉ hai ngày, Lâm Trạch cùng y đi mua đồ gia dụng và đồ điện, bảo cửa hàng nội thất chuyển những đồ to nặng qua đó, gồm một đống đồ bàn ghế rồi đồ điện các kiểu.
"Cái sô pha này được này."
Lâm Trạch nói:
"Tiếc là Trùng Khánh không có hãng IKEA, tôi thích phong cách của IKEA."
Đắt lắm đó! Trịnh Kiệt nghẹn lời hốt hoảng. Một cái sô pha mà tới hơn tám ngàn?!
Lâm Trạch:
"Tiền nào của đó, đồ điện cũng vậy, phải mua loại tốt thì mới dùng được lâu."
Trịnh Kiệt:
"Đồng hồ treo tường, giá để giày dép, mấy thứ nhỏ nhặt đó không cần đâu…"
Lâm Trạch:
"Không được! Phải mua nguyên bộ mới hợp, nếu không phong cách trong nhà sẽ rất kỳ lạ. Nên mua thì cứ mua đi, sau này ông còn lấy vợ đó."
Trịnh Kiệt:
"Đúng rồi, A Trạch, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Lâm Trạch: Về nhà rồi nói.
Nhà Trịnh Kiệt mua ở trong tiểu khu cao cấp, cơ sở thiết bị đầy đủ, môi trường rất tốt. Bởi cách chỗ làm của y có nửa tiếng đồng hồ đi lại nên lúc sáng có thể ngủ nướng.
Lâm Trạch ở chỗ bán đồ nội thất chuyển nốt món đồ cuối cùng qua, đợi Trịnh Kiệt lo nốt xong mấy chuyện nhà mới rồi về chỗ trọ ăn cơm.
Họ phải ở riêng rồi, tối hôm đó, Lâm Trạch lấy thẻ của Trịnh Kiệt ra.
"Sô pha là tôi tặng ông." Lâm Trạch nói:
"Nhà mới mua đồ đạc tốn năm mươi bốn ngàn, mấy thứ đồ điện linh tinh thì để đó ông đi mua sau. Thẻ này là tôi mua đồ dùng, trong đây có mười lăm ngàn của ông, tháng sau trả cho ông."
Trịnh Kiệt:
"Còn ông thì sao? Ông vẫn ở đây hả?"
Lâm Trạch:
"Ừ. Trước đây nói rồi mà. Tôi tìm được bạn trọ cùng rồi, ông coi."
Lâm Trạch đưa iPad cho Trịnh Kiệt xem, trên màn hình có tin thuê nhà anh đăng trong diễn đàn đồng tính.
Trịnh Kiệt đứng bên bàn ăn, vẻ mặt hơi buồn bã cô đơn. Trong khoảnh khắc ấy Lâm Trạch tự dưng cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, nhưng ít ra, giờ họ tách nhau ra sẽ tốt hơn sau này. Nếu không lúc Trịnh Kiệt có người yêu rồi, anh vẫn phải chuyển ra ngoài thôi.
Tới lúc ấy, có lẽ mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nhiều, thậm chí còn dễ làm cho Trịnh Kiệt và vợ tương lai của y cãi nhau.
Ok. Trịnh Kiệt rầu rĩ nói, về phòng.
Lâm Trạch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!