Ba tháng sau, công việc của Trịnh Kiệt cũng đi vào quỹ đạo. Công việc mới – làm ở tổng công ty lại hợp tới không ngờ với y. Trịnh Kiệt rất am hiểu thị trường, nhanh chóng lập ra quy định cho từng chi nhánh mới.
Qua thời gian thử việc, công việc của Trịnh Kiệt khởi sắc như diều được gió, tiền lương tăng tới hơn bảy ngàn lận. Không chỉ vậy, sếp nữ còn rất thích y, thường xuyên đưa Trịnh Kiệt ra ngoài uống rượu xã giao.
Ngược lại, Lâm Trạch vẫn ngày ngày đi làm, tan làm như xưa, giúp Trịnh Kiệt sát sao quá trình trang hoàng nhà cửa.
Có một lần Trịnh Kiệt uống say, cứ kêu mãi vợ ơi vợ ơi anh yêu em. Người quen Lâm Trạch gọi điện bảo anh đến đưa Trịnh Kiệt về nhà. Lúc Lâm Trạch đến đón y thì nhìn thấy con Mercedes
-Benz chở y, anh chợt nhận ra một chuyện, đó là bạn tốt nhất trên đời của anh sắp phất thật rồi.
Công việc của Trịnh Kiệt càng lúc càng bận rộn. Theo đà đó, y và Dung Dung cũng càng ngày càng có nhiều vấn đề cần phải đối mặt, bởi Trịnh Kiệt không có thời gian bên cô nữa, chỉ cuối tuần mới có thể tranh thủ gặp nhau mà thôi.
Trịnh Kiệt rất cố gắng dành thời gian đi đón cô tan làm, ngày ngày tới cửa cơ quan cô rồi cùng chen chúc trên tàu điện ngầm, đưa cô về nhà, tiện thể nói chuyện trên đường.
Họ chẳng thể ăn cùng nhau vì sau khi đưa Dung Dung về nhà Trịnh Kiệt lại phải vội vàng đi tiếp khách uống rượu ăn cơm, thời gian sít sao tới từng phút từng giây.
Mà dù ngay cả như thế, Trịnh Kiệt cũng thường xuyên phải ra ngoài, nếu bị tắc đường thì không thể nào đến cơ quan Dung Dung kịp.
Mỗi ngày Lâm Trạch tan làm về nhà, nghe thấy y gọi điện thì đa phần nội dung là Trịnh Kiệt đang xin lỗi, khẽ giọng thủ thỉ xin lỗi cưng, cưng à anh sai rồi, thật sự không còn cách nào khác, hôm nay không đi được, công việc bận quá, 7 giờ còn phải đi ăn cơm với khách hàng, anh cũng không muốn thế vân vân mây mây…
Một ngày nọ, sau khi cúp điện thoại, Trịnh Kiệt ngồi đờ đẫn trước bàn. Bây giờ trời đã nóng rồi, Trịnh Kiệt ở ngoài thì như chó, lúc về thì xõa luôn, chỉ mặc quần đùi đeo dép xỏ ngón.
Lâm Trạch biết đã tới lúc đả thông tư tưởng y rồi, đun sữa rồi cầm cốc đi qua hỏi: Sao thế?
Trịnh Kiệt:
"À, giờ mỗi ngày tôi phải chạy tới mười cửa hàng, bận sấp mặt, làm sao còn thời gian mà ở bên em ấy nữa?"
Lâm Trạch:
"Chuyện cha mẹ em ấy sao rồi?"
Trịnh Kiệt:
"Vẫn thế, không cho tôi tới, tuần trước tôi đến một lần thì cha em ấy đang nói chuyện với khách, mặc kệ tôi cũng chẳng giới thiệu tôi gì hết. Dung Dung nói tạm thời tôi đừng đến, đợi một thời gian nữa rồi tính."
Lâm Trạch:
"Ngày mai ông đón em ấy tan làm đi, nói chuyện với em ấy xem sao."
Trịnh Kiệt:
"Tôi muốn để em ấy đợi tôi hai năm, sau hai năm nữa tôi nhất định có thể cho em ấy một cuộc sống ổn định. Nhưng em ấy nói nhà em ấy giục em ấy dữ quá, sao cha mẹ em ấy ghét tôi dữ vậy nhỉ? Tôi có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào không tốt chứ, ông nói coi."
Lâm Trạch:
"Ông rất tốt, cứ kiên trì đừng bỏ cuộc, bỏ cuộc là sẽ thua đấy."
"Nói chuyện gì vui vui đi", Lâm Trạch: Tăng lương rồi hả?
Trịnh Kiệt:
"Phát thưởng quý rồi."
Lâm Trạch: Bao nhiêu?
Trịnh Kiệt: Hai mươi ngàn tệ.
Lâm Trạch thầm mắng đệch mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!