Lâm Trạch nhìn thấy chiếc cốc bị rơi vỡ thì sự phẫn nộ bỗng nhiên cũng tan tành theo. Anh không cam lòng, dù sao đi chăng nữa, anh cũng không thể cam lòng! Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, nhưng lại không ấn được xuống nút gọi.
Đúng lúc đó, Trịnh Kiệt gọi đến, Lâm Trạch hiểu ngay ra chuyện gì, ra ngoài văn phòng nhận điện thoại.
Trịnh Kiệt:
"Này, A Trạch, anh đợi đã…"
Giọng Tư Đồ Diệp rất nhỏ:
"Đừng gọi cậu ta Trịnh Kiệt…"
Trịnh Kiệt:
"Lại có chuyện gì vậy? Tư Đồ Diệp sắp đi rồi, tôi đã nói với ông là đừng có cãi nhau rồi mà…"
Giọng Tư Đồ Diệp lại vang lên:
"Tôi xin cậu, Trịnh Kiệt, đừng nói với cậu ấy…"
Lâm Trạch:
"Để anh ta đi! Trịnh Kiệt, ông nói với anh ta rằng tôi yêu anh ta, nhưng, bảo anh ta biến đi! Cút ngay cho tôi!"
Trịnh Kiệt gào lên:
"Tư Đồ, anh nghe cho rõ, A Trạch nói rằng cậu ấy yêu anh, bảo anh đừng đi!"
Lâm Trạch giận dữ:
"Để anh ta đi! Tôi yêu anh ta! Nhưng để anh ta đi! Đừng có quay lại nữa!"
Bên kia không còn tiếng động gì nữa, ngay lát sau Trịnh Kiệt cúp điện thoại.
Lâm Trạch dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hai mươi phút sau anh nhận được tin nhắn.
[A Trạch, tôi đi đây, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua. Là lỗi của tôi khi mãi tới hôm nay mới nói với cậu, nhưng tôi hy vọng cậu đọc kỹ tin nhắn này của tôi.
Hồi học đại học tôi thích giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha của mình song không dám nói, tôi muốn ra nước ngoài kết hôn với thầy ấy. Nhưng thầy ấy là người ngoại quốc, tư tưởng rất cởi mở, từ trước tới nay chưa bao giờ che giấu gì hết, cũng không có ý định ở bên tôi.
Sau đó quan hệ của chúng tôi bị người khác phát hiện. Cha tôi nghe được chuyện này, ông ấy có tư tưởng rất bảo thủ, không thể bao dung tha thứ cho việc này.
Bởi trong thế giới của chúng tôi, đồng tính luyến ái là cấm kỵ chứ không giống với các cậu.]
[Thế nên ông ấy tìm cho tôi một người phụ nữ, bắt tôi kết hôn. Tôi muốn trốn, nhưng trốn không thoát. Nhà tôi là một gia tộc lớn, tôi bị cha và mấy anh mình đánh đập, sau đó trói lại, nhốt ở trong phòng. Tôi muốn tự sát trốn chạy nhưng không thể!
Anh hai tôi canh cửa, kiên quyết ép tôi kết hôn, kết hôn xong còn phải đi lĩnh giấy chứng nhận nữa. Đêm tân hôn tôi từ bỏ ý định tự sát, bởi vì tự sát cũng không thể thay đổi điều gì, kết quả đã định sẵn như vậy rồi.
Nếu tôi chết đi, vợ tôi cũng sẽ phải thủ tiết cả đời, chẳng có ai gánh vác trách nhiệm này. Thế nên sau khi kết hôn tôi đã bỏ nhà ra đi, dự định trong vòng mười năm sẽ đi khắp chân trời góc biển, tìm được người mà mình yêu rồi, tôi sẽ đưa người ấy đi lang bạt với mình.]
[Tôi không dám lên giường với bất kỳ người đàn ông nào, vì xu hướng tính dục của tôi đã hủy hoại cả hai gia đình. Tôi không trung thành với vợ mình, cũng không thành thật với người tôi yêu, số mệnh chú định tôi là kẻ không thể yêu bất kỳ ai, cũng không được bất kỳ ai yêu.
Khi cậu nói cậu bằng lòng bên tôi, tôi thật sự không dám tiếp nhận. Trong khoảnh khắc tôi phải lòng cậu, đáng ra tôi đã nên đi rồi. Thế nên trước đây, tôi không muốn hứa hẹn sẽ ở bên cậu, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn phải nói ra những lời chôn sâu đáy lòng này.
May mà chúng ta chưa quan hệ, cậu sẽ quên tôi rất nhanh thôi, và sẽ tìm được một người còn tốt hơn tôi.]
[Tôi thật sự yêu cậu, tôi tưởng rằng cậu sẽ bằng lòng cứu tôi, vì tôi luôn luôn cảm thấy chuyện này không phải lỗi của tôi. Nếu tôi được lựa chọn, hoặc tôi có thể phản kháng, tôi thà chết cũng sẽ không kết hôn.
Nhưng tôi lại nghe được cậu nói rằng cậu yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được câu nói đó là thật lòng. Lần này tôi trở về ly hôn, hãy tha thứ cho tôi, sau khi tôi về ly hôn, cha và anh tôi sẽ không bao giờ cho tôi rời nhà nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!