Sau khi Tư Đồ Diệp quay lại thì gần như chẳng nói năng gì, Trịnh Kiệt và Dung Dung nháy mắt với nhau, cùng ngầm hiểu cười ầm lên. Lâm Trạch vẫn vô cảm đánh bài, ù liền 6 lượt, ù đến mức ba người bên cạnh đều nổi điên.
Đây gọi là gì nhỉ?
Dương Trí Viễn cười:
"Đỏ tình nhưng đỏ cả bạc?"
Lâm Trạch:
"Đây gọi là thắng bài phải mời khách, cơm trưa tôi mời."
Trịnh Kiệt:
"Ông để bọn tôi thắng một lần đi nào."
Lâm Trạch nói ok ok, cho ông ù đó, sau đó đánh bài cho Trịnh Kiệt ù. Tới buổi trưa, năm người chơi xong, ăn bữa trưa trong làng du lịch nông thôn. Lâm Trạch hơi buồn ngủ nên chẳng muốn đánh nữa, nằm ở một căn nhà trong làng du lịch ngủ, Tư Đồ Diệp đánh thay anh.
Đến lúc Lâm Trạch tỉnh dậy thì đã là 4 giờ chiều, anh buồn ngủ đứng lên, thấy áo khoác của Tư Đồ Diệp đắp trên người mình. Anh ngáp một cái rồi đi rửa mặt. Bên ngoài, bàn mạt chược đã được cất đi rồi.
Lâm Trạch đến vặn vòi nước bên hồ, nước lạnh thấu xương khiến anh rùng mình một cái.
"Cậu ta đang chụp ảnh trên núi." Dương Trí Viễn nói.
Lâm Trạch chẳng quay đầu ừ một tiếng, vã nước lên mặt. Cái lạnh căm căm như ngấm vào tim, anh thở ra một hơi rồi hỏi:
"Tư Đồ Diệp đã nói với anh những gì?"
Dương Trí Viễn nói:
"Đó là một cậu bé rất thú vị. Tiểu Diệp rất phiền não, thường xuyên tâm sự với tôi, bởi vì thích cậu nên không dám gần gũi với cậu. Mỗi lần có chuyện gì buồn khổ cậu ta lại kể với tôi, bảo những việc cậu làm vì cậu ta khiến cậu ta rất đau đớn."
Lâm Trạch đứng thẳng dậy, đứng bên hồ hỏi:
"Thật ra tôi có làm gì đâu, anh ấy nói anh ấy thích điểm gì ở tôi?"
Dương Trí Viễn đáp:
"Tư Đồ Diệp nói cậu hứa đưa cậu ta đi Madrid, đó là lần đầu tiên trong đời có người nói với cậu ta những lời như thế."
Lâm Trạch:
"Lúc ấy tôi chỉ buột mồm nói vậy thôi, không ngờ anh ấy vẫn nhớ, anh ấy còn nói gì nữa?"
Dương Trí Viễn:
"Toàn là những thứ linh tinh thôi, nói cậu cãi nhau với sếp vì cậu ta, chủ tòa soạn các cậu là Châu Chí Hành?"
Lâm Trạch gật đầu:
"Kể cũng may là cấp trên rất ít can thiệp vào công việc của tôi, chỉ cần chất lượng tin mới đạt chuẩn, không xảy ra lỗi gì là được, các sếp đều cũng có tuổi rồi."
Dương Trí Viễn ừ tiếng rồi đáp:
"Tiểu Diệp nói bọn họ không thích phong cách chụp ảnh của cậu ta, cậu đã đưa ra hết lý do này lý do khác để cậu ta được giữ lại. Rồi cậu còn dạy cậu ta cách"sống chung
"với những người ghen ghét cậu ta, cuối năm còn thưởng riêng cho cậu ta mười ngàn tệ, cổ vũ cậu ta, khích lệ cậu ta cố gắng làm việc, khiến cậu ta cảm thấy công việc rất vui vẻ hạnh phúc."
Lâm Trạch nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!