Ngày hôm sau Tạ Thần Phong bị tiêu chảy. Sau khi Lâm Trạch dậy thì vội vàng giúp gã dọn dẹp đệm giường, thay quần áo, lau cơ thể. Tạ Thần Phong khốn khổ, muốn tự mình làm, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào. Lúc Lâm Trạch cởi đồ gã ra thì nhìn thấy cơ thể trần truồng của gã.
Giờ đây, Tạ Thần Phong đã gầy đến mức da bọc xương, giống như những bệnh nhân trên ti vi vậy. Lâm Trạch ôm gã lên, phát hiện ra gã rất nhẹ, một người đàn ông cao 1.8m mà bấy giờ có lẽ chỉ còn nặng khoảng 60kg.
Tạ Thần Phong giống như một đứa trẻ lúng túng hoảng hốt, có lẽ gã sợ Lâm Trạch nhìn thấy vẻ ngoài gầy trơ xương của mình, điều đó càng chứng minh rằng gã sắp chết. Gã sợ Lâm Trạch sẽ đau khổ nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.
Lâm Trạch kéo chăn che Tạ Thần Phong lại, nhìn gã với đôi mắt đỏ bừng. Tạ Thần Phong nói:
"Để tôi, em đừng động vào."
Anh nằm yên đó.
Lâm Trạch vuốt ve tóc gã, nói:
"Một lát nữa em quay lại."
Lâm Trạch ôm lấy chăn đi ra ngoài thay. Lúc quay về Tạ Thần Phong đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà.
Lâm Trạch đổi xong chăn và ga giường xong thì xốc lại tinh thần, nói:
"Em mua cho anh bộ quần áo mới, năm mới mà, chú tặng cháu quần áo mặc."
Tạ Thần Phong hơi buồn cười, Lâm Trạch và Tạ Thần Phong sóng vai nằm trên giường, lấy điện thoại ra lên Taobao, xem ảnh quần áo. Lâm Trạch hỏi:
"Anh thích Tây trang không? Em thấy hình như anh chưa mặc Tây trang lần nào, mua một bộ Tây trang chất đũi cho anh mặc nhé."
Tạ Thần Phong dựa vào bả vai Lâm Trạch, nghiêng đầu chăm chú nhìn bảo: Bộ này đẹp này.
Không có cỡ to… Lâm Trạch ấn tới ấn lui, tìm rất lâu mới thấy một bộ Tây trang màu nâu kiểu Hàn. Sau đó, anh lại bắt đầu tìm quần ngủ, vừa nhìn Tạ Thần Phong rồi tưởng tượng ra bộ dạng lúc gã mặc bộ đồ đó như nào.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, anh phát hiện ra tình hình của Tạ Thần Phong đã tệ hơn ngày hôm qua nhiều. Hốc mắt gã trũng sâu, bờ môi trắng bợt, tóc rụng đến nỗi giờ chỉ còn lưa thưa.
Này… Lâm Trạch nói:
"Bộ này chắc đẹp này."
Tạ Thần Phong nói:
"Có đồ đôi không? Em cũng mua một cái."
Lâm Trạch cười:
"Không có đồ đôi nam nam đâu, chỉ có nam nữ thôi. Mua bộ này đi, kiểu dáng cũng tương tự."
Anh mua hai bộ, thanh toán xong rồi bảo:
"Em đi mua ít đồ ăn vặt, hôm nay là ngày mùng 1 Tết âm, vừa ăn vừa xem ti vi."
Tạ Thần Phong cười bảo:
"Ừ em đi đi, mua ít sô cô la ăn."
Lâm Trạch ra khỏi bệnh viện, ngồi xuống thềm bậc thang ở cửa sau, lấy thuốc ra rít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ au.
Anh vò mạnh tóc, có một nỗi đau đớn dồn nén ứ đầy trong tim anh, anh muốn phẫn nộ thét lên, nhưng lại chẳng thể thét ra nổi, chỉ biết đờ đẫn ngồi đó nhìn phòng bệnh trên tòa nhà đối diện, thấy chong chóng bên ngoài cửa sổ phòng Tạ Thần Phong nằm.
Hút xong điếu thuốc, Lâm Trạch đứng lên đi mua đồ ăn vặt, lúc về lại mua thêm hoa. Em gái bán hoa rất dịu dàng, nhìn Lâm Trạch chọn hoa hồng đỏ, bèn hỏi anh:
"Anh mua tặng người yêu ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!