Buổi chiều ngày hôm sau, lúc gần tới một ga tàu lớn, cuối cùng Lâm Trạch cũng mua được vé giường nằm. Anh chào tạm biệt hai người bạn chơi bài của mình, đi qua ngủ. Thức trắng suốt một đêm, nên giờ đây cả người anh cứ mơ màng không tỉnh táo.
Lưng anh không ngừng vã mồ hôi, nằm xuống giường mà trở người mãi vẫn chẳng ngủ được. Bên cạnh có vài đứa trẻ đi cùng với ông bà nội đến Quảng Châu gặp cha mẹ đón Tết, suốt cả quãng đường lúc thì rít lên lúc thì đánh nhau ầm ĩ, khiến Lâm Trạch cứ thiu thiu được lúc lại bị giật mình tỉnh, anh sắp điên tới nơi rồi.
Rõ ràng lúc còn đi học, anh thường xuyên ra quán net thâu đêm chẳng sao cơ mà. Trong âm thanh cao vút kinh khủng của bọn trẻ, anh cố gắng ngủ được cho tới tối, chẳng ăn gì hết.
Lúc tối, anh vừa đói vừa rét, trèo xuống lấy mì ăn liền mà Trịnh Kiệt mua cho đến chỗ lấy nước sôi, ngấu nghiến ăn sạch bách cốc mì.
Bọn trẻ con chạy qua lục đống đồ ăn vặt của anh, Lâm Trạch đưa sô cô la cho mấy đứa, nghe thấy ông nội chúng nói: Mau cảm ơn chú đi.
Cảm ơn chú~ Một đứa trẻ nói.
Lâm Trạch bỗng nhiên bị sốc tới nỗi muốn trào nước mắt.
Chú!
Chú!!!
Chú chú chú chú chú chú…
Anh ngồi trên ghế ở hành lang, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi khôn cùng.
Trịnh Kiệt nhắn tin cho anh hỏi: [Trên tàu có ổn không?]
Lâm Trạch vò mái tóc do ngủ mà vểnh hết lên, nhắn lại: [Mua được vé giường nằm rồi, ổn cả, ông đừng lo.]
Trịnh Kiệt: [Mau cầu nguyện cho tôi đi, tôi đi xem mắt đây. Mà tôi mượn đồng hồ ông đeo nhé, giả làm anh trai giàu sụ đẹp trai.]
Lâm Trạch: [Chắc chắn được mà, ông yên tâm đê.
Nhớ xịt ít nước hoa trước khi ra cửa.]
Lâm Trạch ngủ cả ngày rồi, đến buổi tối lại ngủ không được. Giờ giấc sinh hoạt hoàn toàn bị đảo lộn, Lâm Trạch đành cứ uể oải ngồi như vậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời tối mịt, chỉ khi gần đến trạm mới có thể trông thấy ánh đèn ảm đạm.
Hồ Nam đang có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ xíu mong manh, phiêu diêu trong ánh đèn chẳng rõ là mưa hay là tuyết, cảm giác cô đơn càng ngập ngụa ken đặc.
Người ở toa giường nằm đều đã ngủ cả rồi.
Lâm Trạch chơi điện thoại một lúc, mở wechat ra thì nhận được tin nhắn của Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp:
"Lâm Trạch, Lâm Trạch, anh yêu em anh yêu em."
Lâm Trạch nhắn lại với giọng khẽ khàng:
"Uống rượu hả? Uống xong thì đừng lái xe nhé, nhỡ bị tóm tôi không có cách lôi anh ra được đâu."
Tư Đồ Diệp im lặng rất lâu, tới nửa giờ sau mới nghe thấy anh ta đáp lại bằng giọng bải hoải:
"Báo cáo sếp, tôi nôn rồi, báo cáo hết."
Lâm Trạch đáp:
"Đạo Hồi cấm rượu đó, sau này đừng uống nữa, ngoan."
Hôm sau là ngày 30 Tết, Tư Đồ Diệp không nhắn lại gì nữa. Tàu hỏa sắp đến ga vào lúc 12 giờ đêm, Lâm Trạch nghĩ ngợi rất lâu, quyết định gọi điện cho Tạ Thần Phong.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên từng hồi từng hồi mà vẫn chẳng có ai nhận, Lâm Trạch cúp máy, nghĩ bụng chắc Tạ Thần Phong đang đi tắm. Tới 20 phút sau, Tạ Thần Phong vẫn không gọi lại, Lâm Trạch hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!