Chương 19: (Vô Đề)

Vào ngày thứ ba diễn ra hội nghị, sau khi kết thúc tất cả những người viết báo phải đi liên hoan, lần này Lâm Trạch không trốn được, đành rầu rĩ như mất sổ gạo ngồi nghe, còn Tư Đồ Diệp đi mua vịt quay và bánh trái của Đạo Hương Thôn.

Lúc 5 giờ chiều, hai người ngồi trong hội trường lớn của hội nghị. Lâm Trạch nhìn thấy hộp vịt là đã muốn nôn, nói:

"Buộc túi ni lông cho chắc vào."

Tư Đồ Diệp nghĩ tới hai bữa bị hành hạ bởi vịt quay, vẻ mặt cũng xám xịt khốn khổ.

Buổi tối hôm đó liên hoan, lãnh đạo đọc diễn văn, chúc rượu, đám phóng viên tụ tập ở một phòng. Lâm Trạch nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu nghĩ lung tung tới bản thảo về lãnh đạo của hội nghị, sau đó một đĩa vịt quay to đùng được bưng lên, cứ đặt mãi trước mặt anh, chuyển kiểu gì cũng không được, Lâm Trạch đành đau khổ gượng gạo ăn vài miếng.

Đêm khuya, Lâm Trạch tạm biệt Bắc Kinh, anh nhắn tin cho Kha Mậu Quốc và Triệu Vũ Hàng, bảo họ nhất định phải đến Trùng Khánh chơi, rồi cùng Tư Đồ Diệp lên máy bay.

Khi Lâm Trạch về tới nhà, Trịnh Kiệt vội lao qua mở quà, reo lên:

"Đúng lúc ghê, tôi còn chưa ăn khuya."

Lâm Trạch: …

Trịnh Kiệt cầm hộp cho vào lò vi sóng làm nóng, bánh tráng đậy lại hấp qua một xíu, kết hợp cùng với dưa chuột và hành.

Y đổ nước tương ra, gọi:

"A Trạch, qua đây ăn!"

Lâm Trạch sắp sụp đổ tới nơi, mặt tuôn trào lệ ngồi xuống trước bàn, Trịnh Kiệt nói:

"Một mình tôi ăn thì chán chết."

Lâm Trạch nhìn thấy vịt quay và bánh tráng, suýt nữa đã nôn ra, anh thề cả đời này không bao giờ ăn vịt quay nữa!

Tháng 12 tới, Trùng Khánh thoáng chốc lạnh hơn hẳn. Mùa đông thường có mưa, thành phố núi không có hệ thống sưởi, cả Trùng Khánh chìm trong cái lạnh căm căm, tựa như bị bao phủ trong vùng sông nước ẩm ướt.

Thời kỳ bận rộn cuối năm đã đến, sau khi Lâm Trạch về, Kha Mậu Quốc cũng không liên hệ với anh. Lâm Trạch làm xong tư liệu, truyền đạt tinh thần của hội nghị người viết báo toàn quốc Bắc Kinh xong thì bắt tay vào tổng kết cuối năm, đồng thời lên kế hoạch tin tức cho năm sau.

Lượng đọc của trang báo cao hơn năm trước ba lần, chủ biên mở cờ trong bụng, tăng lương là cái chắc.

Vào một ngày nghỉ nọ, Lâm Trạch rã rời ngồi trước cửa sổ sát sàn trong nhà, mở máy tính lên mạng, bên ngoài trời vẫn âm u như trước, mưa nhỏ dầm dề mãi chẳng ngừng.

Ảnh đại diện QQ nhấp nháy, Tạ Thần Phong gửi tin nhắn tới.

Lâm Trạch mở xem thời tiết ở Quảng Châu, 28 độ, nghĩ thầm đúng là ở miền Nam vẫn tốt hơn.

Tạ Thần Phong: [Nhớ em.]

Lâm Trạch: [Quảng Châu có lạnh không? Nếu lạnh quá thì đừng đi làm nhé.]

Tạ Thần Phong: [Tôi vẫn mặc áo ngắn tay, giờ chẳng khác nào mùa hè.]

Lâm Trạch: [Công việc sao rồi?]

Tạ Thần Phong: [Kiếm được tiền nhưng khá ít. Có thể nhìn em được không?]

Lâm Trạch nghĩ một lát rồi gọi video, Tạ Thần Phong không chấp nhận, lại nói: [Đợi tí, tôi chỉnh đèn sáng hơn đã.]

Lâm Trạch: [Anh có cần đi chải đầu luôn không?]

Video được mở, đằng sau khung cảnh tối mù là gương mặt đẹp trai của Tạ Thần Phong. Gã gầy hơn trước một chút, có thể thấy, tóc gã đã dài hơn nhiều và từng cắt lại rồi.

Dù chỗ Lâm Trạch trời âm u, nhưng ngồi trước cửa sổ sát sàn ánh sáng vẫn rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!