Chương 15: (Vô Đề)

Starbucks đã đổi nhân viên quán, Lâm Trạch đến gọi một cốc nước đá thì nghe nhân viên nói: Năm tệ ạ.

Lâm Trạch: …

"Đến nước đá mà cũng thu tiền?"

Lâm Trạch hỏi.

Nhân viên đáp:

"Vâng, trước giờ vẫn thu mà."

Lâm Trạch:

"Vậy cho tôi Mocha đi."

Lúc này Tư Đồ Diệp vẫn chưa dậy, trước đây mỗi ngày đi làm ở Starbucks đều phải quẹt thẻ, đến muộn là bị trừ tiền, bởi vậy ngày nào Tư Đồ Diệp cũng đi làm đúng giờ. Từ khi làm nhiếp ảnh, đến sớm 10 phút cũng thế mà muộn cũng chẳng bị trừ tiền thưởng, nên anh ta càng ngày càng lười.

Tối đến anh ta chẳng thèm ngủ nên tới sáng dậy không nổi, nửa đêm 2 giờ vẫn còn xem ti vi, nhắn tin nói chuyện với Lâm Trạch.

9 giờ sáng Lâm Trạch đến tìm anh ta, Tư Đồ Diệp rúc trong ổ chăn quấn thành một cái kén. Lâm Trạch tới chọc anh ta, Tư Đồ Diệp chỉ lăn sang bên cạnh một xíu, nhường chỗ cho Lâm Trạch ngủ cùng.

Lâm Trạch hết nói nổi, đặt bữa sáng mang cho Tư Đồ Diệp lên bàn, sau đó uống cà phê, tiện thể chỉnh lại nội dung buổi phỏng vấn ngày hôm nay.

Trong tháng 11, hôm nay tới lượt anh và Tư Đồ Diệp được nghỉ, nhưng Lâm Trạch định bụng đi làm một chuyên đề về chuyến tàu trên không số 3, cùng với Tư Đồ Diệp xuất phát từ trạm Nhị Đường đến sân bay Giang Bắc, ngồi 3 lượt đi đi về về, tiện thể ở trong khoang tàu nhìn luôn xem có tư liệu gì đáng giá làm tin phụ không.

Tư Đồ Diệp lại dự tính ngồi tàu điện ngầm chụp ảnh, dù sao thì tối hôm qua anh ta cũng ngủ quá muộn, tại mượn được iPad của Lâm Trạch chơi Angry Bird mãi cho tới hơn 3 giờ sáng.

Ban sáng Lâm Trạch đã lấy lại iPad rồi, anh ngồi trong Starbucks lên mạng, lại tải Jack"d xuống.

Anh đột nhiên trào lên cảm giác ngao ngán với đống hình đại diện hoa hòe hoa sói đa dạng đủ kiểu trên iPad, giữa biển người mịt mờ, đằng sau ảnh đại diện của mỗi người đều chất chứa một câu chuyện phức tạp.

Có thể quen biết nhau rồi hoàn toàn thấu hiểu đối phương, để rồi ở bên nhau và bầu bạn cả đời, chuyện ấy khó khăn tới nhường nào cơ chứ?

Anh đã già rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà kiếm tìm tình yêu.

Lâm Trạch đang nghĩ hay bỏ iPad sang một bên, bất chợt có tin nhắn tới.

[Hey, anh giai, kết bạn không?]

Lâm Trạch liếc mắt qua, trên màn hình là một thiếu niên cực kỳ thanh tú, cậu ta nhuộm tóc mũ, khoanh chân ngồi dưới tàng cây, chìm trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Lâm Trạch lướt xem thông tin của đối phương: 21 tuổi, cao 1m73, nặng 53kg. Ở cột là 1 hay 0 chẳng ghi gì hết.

Đây là một thiếu niên rất đẹp trai sáng sủa, vẻ ngoài giông giống kiểu minh tinh. Lâm Trạch hơi xao xuyến, song anh lại nghĩ đến chuyện chàng trai đẹp trai như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi, khó mà yên ổn yêu đương bình thường.

[Anh ơi], đối phương hỏi: [Ảnh đại diện là anh đấy ạ?]

Lâm Trạch cười đáp: [Ừ, nhưng là ảnh mấy năm trước rồi, giờ già rồi, là ông chú rồi.]

Anh nhìn chữ ký đối phương, trong đó viết: [Mong làm quen với được nhiều bạn bè.]

Lâm Trạch: [Cậu nhiêu tuổi? Vẫn đang học đại học hả?]

Đối phương đáp: [Vâng, anh cứ gọi em là Tiểu Kim ạ. Em chẳng có ý gì đâu, đang đợi bạn nên rảnh rỗi nên kiếm anh nói chuyện ấy mà.]

Lâm Trạch: [Cậu ở trong Starbucks không?

Anh mời cậu uống cà phê nhé.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!