Chiều hôm đó mưa tạnh, trời lại nắng chói chang rực rỡ như mọi khi, chiếu rọi cả con phố dài, thế nhưng Lâm Trạch mãi chẳng nhận được điện thoại của Tạ Thần Phong.
Anh gửi tin nhắn cho gã, gọi mấy cuộc điện thoại lận, nhưng đều tắt máy.
Hay ngủ mất rồi? Lâm Trạch nghĩ bụng có lẽ uống xong thuốc cảm Tạ Thần Phong buồn ngủ quá, về nhà rồi ngủ tiêu luôn.
Thôi, để ngày mai xem sao.
Lâm Trạch về nhà tắm rửa, vào nhà vệ sinh hai lần, đúng là anh vẫn chưa thể quen với cảm giác làm 0, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này có thể ở bên Tạ Thần Phong, tâm trạng anh lại vui vẻ phơi phới hẳn ra.
"Khi nào thuê nhà giờ?"
Lâm Trạch hỏi.
Trịnh Kiệt đang ăn tối, nghển mắt nhìn anh, nói: Tùy, ông quyết đi.
Giờ bọn xã hội đen đòi nợ đã biết chỗ họ trọ, Lâm Trạch bèn nói:
"Tìm phòng ở Nam Bình nhé?"
Trịnh Kiệt:
"Chỗ làm mới của ông đâu có ở Nam Bình?"
Lâm Trạch đáp:
"Tôi chuyển một chuyến tàu trên không là tới rồi, không sao."
Trịnh Kiệt:
"Trọ ở vị trí giữa ấy, tốt nhất là khỏi phải chuyển xe."
Lâm Trạch đáp:
"Có sao đâu, chỗ làm của ông với Tạ Thần Phong đều ở Nam Bình, mỗi mình tôi có thể điều chỉnh mà. Hơn nữa, tôi vẫn làm phóng viên, không cần đi làm đúng giờ, với cả không chừng bên tòa soạn còn cấp xe cho tôi cũng nên."
Trịnh Kiệt ồ lên tiếng, hỏi:
"Bao giờ ông thi lái xe? Tôi đếch đi làm nữa, làm tài xế của ông cho! Có tuyển tài xế không?"
Lâm Trạch:
"Không có phụ cấp tiền tài xế đâu, tôi phải tự đi thi thôi."
Trịnh Kiệt:
"Vậy cũng ngon rồi, ông có xe thì cuối tuần mọi người có thể cùng đi chơi với nhau."
Lâm Trạch ừ tiếng, hỏi ý kiến Trịnh Kiệt:
"Tạ Thần Phong chuyển qua ở cùng chúng mình, ông thấy có được không?"
Trịnh Kiệt ăn no, rút điếu thuốc hút, thỏa mãn đáp:
"Ôi thế nào chẳng được, ông thích là ok, cơ mà đừng có đánh nhau trong nhà đấy."
Lâm Trạch cười:
"Anh ấy không dám đánh tôi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!