Ừm, ở chỗ này này. Đổng Sương dừng lại ở góc rẽ hành lang, chỉ về phía trước:
"Đi thẳng, đến cuối cùng, căn phòng ở bên phải. Anh chỉ cần gõ cửa rồi đi vào, bình thường chị ấy sẽ không khóa cửa. Nhưng anh nhớ phải gõ cửa đấy, nếu làm chị ấy sợ thì nhà mình không đủ tiền đền cho những cuốn sách kia đâu."
Là sao?
"Ý trên mặt chữ, công việc của chị ấy là sửa sách cổ, sau đó tạo ebook trên thư viện trực tuyến."
À. Sửa sách sổ và bán cá ở chợ, Lư Linh Vận thật sự làm rất nhiều công việc part
-time. Tất nhiên Đổng Thạc không bộc lộ những lời than thở vô vị này trước mặt em gái.
"Hai anh chị cứ từ từ nói chuyện, em lên xe trước."
Đổng Sương phất tay, xoay người định rời đi.
"Ủa, em không đi với anh à?"
Dạ. Đổng Sương gãi gãi mũi:
"Em không đi đâu. Em đã dẫn đường cho anh đến tận đây rồi mà, anh đừng đi lạc đấy."
Ờm…… Do cảm thấy không được tự nhiên khi đứng trước mặt Lư Linh Vận sao? Dù sao vẫn chưa xác định được là ân tình hay do mình gặp ảo giác mà. Đổng Thạc nhìn ra em gái không được tự nhiên nhưng cũng không vạch trần:
"Hôm nay cô ấy có tham gia tập luyện với em không? Không có gì bất thường chứ?"
"Điều bất thường? Ý của anh là sao?" Câu hỏi của Đổng Thạc đã chạm tới vấn đề không muốn nghiên cứu sâu xa của Đổng Sương.
Cô cắn môi: "Trước đây đàn chị cũng thường hay xin nghỉ phép, có rất nhiều lý do, có khi là do xung đột với thời gian làm thêm, có khi là bị bệnh, có lúc lại là ngủ quên…… Chị ấy là át chủ bài của đội, trình độ cách bọn em cả con phố, hơn nữa huấn luyện viên cũng biết dù chị ấy dành nhiều thời gian cho công việc part
-time hơn đội điền kinh thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện bị tuột xích hay lật xe, cho nên cũng không quản chị ấy nghiêm.Còn bổ sung thêm:Lần này xin nghỉ chắc cũng như thế thôi.
"Có lẽ là thế. Đổng Sương luôn lặp đi lặp lại những lời này trong lòng."Vậy à!" Tất cả đều bình thường sao? Qua lời kể của em gái, Đổng Thạc cũng không biết nên thả lỏng hay lo lắng. Lư Linh Vận vẫn bình thường, vậy có nghĩa người chết dưới sườn núi đêm đó là người khác sao? Vậy Lư Linh Vận đóng vai trò gì trong vụ án này?
Vì sao cô ấy bị trói tay chân rồi xuất hiện ở dưới sông, cô ấy đang che giấu điều gì đây?
Đổng Thạc tự hỏi, ngay cả em gái đi rồi mà anh cũng không nhận ra.
Đổng Sương đi rồi, góc hẻo lánh của thư viện trường bỗng trở nên lành lạnh, hai tay của Đổng Thạc đút trong túi quần, không biết có phải vì giấc mơ hôm qua ở văn phòng hay không, hoặc là do tâm lý kỳ lạ nào đó, anh mang tâm lý như bước vào nhà ma mà cất bước đi.
Hành lang không dài lắm, Đổng Thạc nhanh chóng đến trước căn phòng bên phải cuối hành lang. Đổng Sương nói không sai, cửa phòng chỉ khép hờ, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy nửa cái đầu đang lấp ló sau chồng sách cao.
Đổng Thạc định giơ tay gõ cửa, nhưng chẳng biết vì sao lại đổi gõ cửa thành mở cửa.
Một tiếng cọt kẹt nhè nhẹ vang lên, cửa được mở ra một nửa. Nhưng người trong phòng dường như chẳng nghe thấy gì, cô vẫn nghiêm túc cúi đầu làm việc.
Sau khi mở cửa ra, Đổng Thạc cũng không vội bước vào. Anh chỉ bình tĩnh đứng ở phía sau cánh cửa, lợi dụng cánh cửa khép hờ để che người mình lại, anh lén lút nhìn Lư Linh Vận, giống như phát hiện lục địa mới.
Lư Linh Vận đang sửa gáy của một quyển sách cổ dày cỡ 3 đến 4cm. Đổng Thạc nhận thấy bàn tay cô rất khéo léo, mỗi một động tác đều chính xác và dứt khoát, nhưng nhìn chung, thời gian cô bất động nhiều hơn thời gian động.
Tựa như một con báo nằm lẳng lặng trong rừng cây, chờ đợi con mồi buông lỏng phòng bị, khi thời cơ đến, hành động chính xác nhanh nhẹn, một bước là xong. Hành động xong rồi lại quay về với tĩnh lặng, mãi cho đến lần hành động tiếp theo.
Một cảm giác nhịp điệu kỳ lạ, như thể có ý định tối đa hóa cái tĩnh và biến cái động thành cái tức thời.
Kết quả là, công việc sửa sách nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ, vừa kỹ lưỡng vừa cẩn thận trong tay Lư Linh Vận, đã hóa thành thế giới động vật trong mắt của Đổng Thạc. Nếu là bình thường, khi ý thức được suy nghĩ của mình, Đổng Thạc sẽ cười nhạo chính mình.
Nhưng lúc này đây, nhìn Lư Linh Vận, anh lại cảm thấy rằng cách hình dung của mình không có chỗ nào sai cả.
Một cảm giác hòa hợp kỳ lạ, nhưng Đổng Thạc lại không biết rõ nguồn gốc của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!