Chương 6: (Vô Đề)

"Tôi là anh trai của Đổng Sương."

….. À, xin chào. Lư Linh Vận nhìn Đổng Thạc từ trên xuống dưới, cố gắng tìm ra lý do anh đến tìm mình khi vụ án giết người không còn nữa, đoán tới đoán lui, cô vô thức hỏi một câu:

"Đổng Sương không sao chứ?"

"Sương Sương không sao, em ấy suýt chút…… Đều do người làm anh như tôi không tốt." Ánh mắt của Đổng Thạc hạ xuống.

Ngay khi Lư Linh Vận cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, ai ngờ anh lại đột nhiên nói: Cảm ơn.

Mí mắt của Lư Linh Vận giật một cái: Hả?

"Sương Sương không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua lắm. Nhưng em ấy mơ hồ nhớ rằng, trước khi hung thủ ngã xuống sườn núi, em ấy nghe giọng của cô. Em ấy nói là cô bảo em ấy lái xe bỏ chạy."

"Giọng của tôi? Tôi bảo cô ấy chạy?" Vẻ bối rối trong mắt Lư Linh Vận giống hệt như thật.

"Ừ, cho nên tôi thay em gái tôi đến cảm ơn……"

Dừng, dừng, dừng, Lư Linh Vận ngắt lời Đổng Thạc, đặt tay lên trán nói:

"Tôi cứu cô ấy? Cảm ơn tôi? Chuyện này là sao? Tôi vừa tự tử và được vớt từ dưới đáy sông lên đấy, là tôi quên uống thuốc hay uống thuốc quá liều vậy? Tôi cứu cô ấy và bảo cô ấy chạy sao? Có phải Đổng Sương nghe nhầm không?" Giọng điệu của Lư Linh Vận vô cùng chân thật.

Nhưng Đổng Thạc cũng không phải kẻ ăn chay:

"Nếu giọng nói của cô là do Đổng Sương tưởng tượng ra, vậy tại sao cô lại biết chuyện xảy ra tối qua?"

Xem tin tức.

Lư Linh Vận vừa đáp lại, ngay sau đó lập tức phát hiện ra sơ hở trong câu trả lời của mình.

"Trước khi tự sát xem tin tức sao?" Quả nhiên Đổng Thạc liếc mắt một cái đã nhìn ra:

"Hơn nữa, tin tức về vụ án tối qua đã bị cảnh sát phong tỏa, thân phận của nạn nhân không xuất hiện trên báo đài. Cô vừa nghe tôi nói tôi là anh trai của Đổng Sương, liền hỏi thăm tình huống của Đổng Sương. Ngoại trừ đêm qua cô cũng có mặt ở đó thì còn có cách giải thích nào khác nữa?"

…… Nhất định là do mình bị ngâm trong nước quá lâu nên não bị úng nước, vừa mới mở miệng đã để lòi đuôi. Lư Linh Vận kết luận.

"Sáng nay mưa quá lớn, khi cảnh sát đến điều tra hiện trường gây án mà em ấy miêu tả, hiện trường đã bị phá hủy gần hết. Nhưng dưới sườn núi nhỏ nơi xảy ra vụ án, vẫn còn dấu vết vật nặng lăn xuống. Cho nên cảnh sát đoán rằng hung thủ đã sơ ý trượt chân ngã xuống đó trong lúc Sương Sương vùng vẫy.

Nhưng thực tế, sườn núi cách nơi hung thủ gây án một quãng ngắn nên xác suất trượt chân ngã xuống rất nhỏ. Trừ khi có người lao đến rồi đẩy gã xuống.Còn nói thêm:Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Sương Sương không nhìn rõ.Anh cho rằng là tôi đẩy gã xuống sao? Nhưng tôi thật không có chút ấn tượng nào về chuyện này.

"Đổng Thạc nhướng mày, ngay lập tức thay đổi vai trò từ người cảm ơn thành người thẩm vấn:"Nhưng cô là người đầu tiên nhận được tin nhắn cầu cứu.Cho nên?

"Trong lòng Lư Linh Vận cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cô không hề thể hiện điều đó ra ngoài."Người gọi điện thoại báo cảnh sát là cô, thời gian báo án là trước lúc nhận được tin nhắn cầu cứu. Hơn nữa,

"Đổng Thạc nói, dùng giọng điệu bình thường khi giảng bài cho thực tập sinh, không nóng nảy không sốt ruột, mặc kệ đối phương có muốn nghe hay không."Tôi đã kiểm tra ký túc xá nữ của trường cô, cô đăng ký chỗ ở trong kỳ nghỉ hè, nhưng đêm qua cô không hề về đó.

"Địch không động ta không động, địch động ta cũng không động. Lư Linh Vận tuân theo nguyên tắc mất bò mới lo làm chuồng, hai tay đút vào túi quần, bày ra tư thế"Anh nói tiếp đi, anh nói rất hay, nhưng tôi nghe chẳng hiểu gì cả.Trưa hôm nay cô được tìm thấy dưới cầu sông Thúy, nơi xảy ra vụ án là núi Tam Chỉ nằm ngay thượng nguồn sông Thúy, cách sườn núi không xa là lưu vực sông Thúy của núi Tam Chỉ.

Cầu sông Thúy là danh lam thắng cảnh loại 4A, ngày nào cũng chật kín khách du lịch từ sáng đến tối, hơn nữa công tác giám sát và quản lý gần như vô cùng đầy đủ. Dưới mắt của nhiều khách du lịch và camera quan sát hầu như không có góc chết, vậy mà không bắt gặp cảnh cô nhảy xuống sông.

Theo góc độ của camera, không có cảnh cô nhảy sông tự tử, mà cô vốn ở dưới nước, rồi sau đó mới ngoi lên cầu cứu.Tôi còn đi hỏi thăm, lúc cô được vớt ra khỏi dòng sông,

"Anh chỉ vào cổ tay của Lư Linh Vận:"Lính cứu hỏa đã tinh mắt phát hiện vết hằn trên cổ tay và mắt cá chân của cô, rất giống với dấu vết bị buộc chặt, bọn họ nghĩ cô tự trói mình lại để tránh sau khi nhảy xuống rồi hối hận, nhưng họ lại không tìm được dấu vết cô tự trói tay chân của mình trước khi nhảy xuống ở quanh bờ sông.

Cho nên tôi có một suy đoán lớn mật……

"Anh do dự một chút vì không biết nên nói thế nào."Này……

"Thu lại những ngón tay đã duỗi ra, cuối cùng Đổng Thạc cũng không thể đánh bại"bí quyết bất động

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!