Chương 49: (Vô Đề)

Đã mấy ngày trôi qua kể từ cuộc đối thoại giữa Đổng Thạc và Phương Lai. Mặc dù nhờ phước của Đổng Thạc, hai người gần như ngày nào cũng chạm mặt trong cùng một tòa nhà, nhưng từ đó về sau, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lư Linh Vận cũng như nói chuyện bình thường với cô nữa.

Anh không biết tại sao mình lại bị ảnh hưởng nhiều như vậy chỉ vì những lời linh tinh của một thằng nhãi xấu xa. Anh chỉ dần dần ý thức được rằng, đối với anh mà nói, Lư Linh Vận đã trở thành một người đặc biệt.

Bởi vì đặc biệt, cho nên mới để ý, cho nên……

"Ơ, sao thế? Giờ làm việc không ở trong cục, lại chạy ra quán cà phê suy ngẫm về cuộc đời à?" Tể Phong từ phía sau vỗ mạnh vào vai Đổng Thạc:

"Không giống đội cảnh sát hình sự chúng tôi, một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng bận, gần đây chẳng phải các cậu không có vụ án lớn nào sao? Sao lại mang dáng dấp trăm đắng nghìn cay thế này?"

Đổng Thạc vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không trả lời.

Có chuyện gì thế? Nhìn dáng vẻ của Đổng Thạc, Tể Phong thu hồi nụ cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đổng Thạc:

"Tra án đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn à?"

Nghi ngờ nhân sinh?

Lần này, Đổng Thạc trả lời: Chắc là vậy.

"Nghi ngờ thế nào, kể tôi nghe xem?" Tể Phong ghé sát lại gần, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Sếp Tể. 

Ừm.

Đổng Thạc nhìn thẳng vào mắt Tể Phong:

"Anh có tin vào siêu năng lực không? Hoặc là, sự tồn tại của những thứ siêu nhiên."

Siêu năng lực…… Tể Phong nhíu mày:

"Có phải vì manh mối không thể giải thích được không?"

Đổng Thạc không gật đầu, nhưng biểu cảm lại như ngầm thừa nhận.

"Không thể nói là không có." Tể Phong thả lỏng lông mày: "Rốt cuộc thì, nghề cảnh sát là mã hậu pháo (*) mà, phải đợi đến khi tất cả xảy ra thì mới có thể hành động, dựa vào những thứ còn sót lại để tìm kiếm thứ có giá trị.

Bởi vậy, trong điều kiện hạn chế, những câu đố không thể giải, tội ác không chứng cứ, gây án hoàn mỹ này nọ, không phải không có.

"Anh ta khẽ thở dài, nói tiếp:"Nhưng mà, tôi nghĩ rằng người tốt nghiệp đại học Y, theo chủ nghĩa duy vật thuần túy như cậu, lẽ ra sẽ không tin mấy thứ này mới đúng.

"(*) Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì, xong xuôi rồi mới bắt đầu hành động."Trước kia đúng là không tin, nhưng sau khi nghe mấy lời linh tinh của một người gần đây, tôi chợt dao động.

"Tể Phong cảm thấy khi Đổng Thạc nhắc đến"một người

", vẻ mặt của anh như đang cười, nhưng trong nụ cười đó lại có chút cảm xúc khó diễn tả, giống như rắn trắng xen lẫn trong mớ củ cải xào ở nhà ăn, khiến người ta khó chịu."Chính cậu cũng nói là mấy lời linh tinh mà.Tể Phong nói.Nhưng mấy lời linh tinh đó rất có lý. Suy cho cùng, tranh luận giữa chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm, chẳng phải dựa trên trình độ khoa học kỹ thuật và hiểu biết hiện tại của con người về thế giới sao?

Như thế, nếu trong tương lai, khi khoa học kỹ thuật đạt tới đỉnh cao, có thể giải thích được tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản chất của ý thức và vật chất…… Đến lúc đó, có phải mọi thứ sẽ khác không? Bản năng của con người là tò mò với những điều chưa biết, đồng thời cũng sợ chúng.

Nhưng nếu những điều chưa biết ấy không còn là điều chưa biết nữa thì sao?Con người tương lai, sẽ nhìn nhận chúng ta — tổ tiên ngu ngốc đến từ thời đại chưa biết như thế nào? Trái lại, đối với chúng ta, người tương lai là gì? Là…… thần sao?

Nếu đúng như vậy, thì những thứ không thể giải thích, không thể chấp nhận này……

"Không biết vì lý do gì, Đổng Thạc dừng lại."Thần ư.

"Tể Phong ưỡn lưng, định ngả người ra sau, nhưng chợt nhớ ra ghế này không có lưng dựa, anh ta nhanh chóng dừng động tác lại nên mới không ngã lăn xuống đất. Sau khi ổn định cơ thể và giả vờ như không có chuyện gì, Đổng Thạc cũng xem như không thấy, Tể Phong ho vài tiếng, tiếp tục nói:"Thật ra tôi vốn không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng nếu nghĩ theo hướng cậu nói, thần linh là người tương lai, tôi lại có thể chấp nhận được.Hửm?Cậu nghĩ mà xem.Tể Phong nói:Nếu như thần cũng chỉ là người.Dừng lại một chút:Tôi không muốn tin vào thần, bởi vì trong những lúc đau khổ và tuyệt vọng, tôi không muốn đặt hy vọng ít ỏi của mình vào những thứ không biết có tồn tại hay không, vì chỉ có như vậy tôi mới không bỏ cuộc, không tuyệt vọng.

"Tôi bất hạnh, tôi gặp tai ương, là do tôi, chứ không phải vì tôi bị thần bỏ rơi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!