Sau khi Đổng Thạc tiễn Phương Lai rời khỏi, lòng đầy tâm sự đi đến nhà ăn, Xa Nhuệ và Tăng Triết Phương đã chu đáo lấy cơm giúp anh. Ba người ngồi một bàn, Xa Nhuệ cố gắng khơi chuyện, nhưng hai tiền bối Tăng Triết Phương và Đổng Thạc lại chẳng nể mặt chút nào.
Một người dán mắt vào điện thoại, một người thì cầm đũa thất thần. Cuối cùng, Xa Nhuệ hậm hực ngậm miệng, vùi đầu ăn cơm.
Nếu như, cha con Lã Cường không chỉ là mất tích?
Đổng Thạc dùng đũa chọc vào bát cơm.
Trong vụ án lần này, anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bất hợp lý giống như vụ án xe công nghệ trước đó. Nhân chứng và manh mối của hai vụ án, tuy như thường lệ, đều có thể liên kết thành một câu chuyện có ý nghĩa, nhưng bản thân câu chuyện lại xen lẫn những điều khác thường.
Đầu tiên, là thời gian, thời gian trống và thiếu, chẳng hạn như khoảng trống thời gian khó hiểu sau khi anh em nhà họ Phương hôn mê, khoảng thời gian chênh lệch giữa cuộc gọi báo án và tín hiệu cầu cứu trong vụ án xe công nghệ.
Thứ hai, là bằng chứng và dấu vết mang cảm giác kỳ lạ, chẳng hạn như quyển nhật ký của Trần Mân Mân vậy mà không bị tiêu hủy, chân dung nghi phạm vụ án xe công nghệ, cùng với dấu chân chạy trốn bất ngờ xuất hiện ở hiện trường. Cuối cùng, là kết cục của nghi phạm, mất tích, và tử vong.
Mà điểm chung duy nhất giữa hai vụ án là Lư Linh Vận.
"Sau khi loại trừ những điều không thể, điều còn lại dù vô lý đến đâu, cũng chính là sự thật." Cho nên, có phải Lư Linh Vận chính là nguyên nhân gây ra những điều vô lý này không? Cô ấy đang che giấu điều gì? Cô ấy đã làm gì? Cái gì là điều không thể cần phải loại trừ, thế nào là sự thật vô lý?
Đổng Thạc hơi bối rối, mặc dù anh không đồng tình với phần lớn lời nói của Phương Lai, nhưng có một điều anh không thể phủ nhận: Anh thật sự không hiểu Lư Linh Vận nhiều như anh nghĩ. Hoặc có lẽ, một số điều trên người Lư Linh Vận căn bản không thể hiểu bằng lẽ thường.
Vậy thì, rốt cuộc cha con Lã Cường đi đâu? Trần Mân Mân thật sự tự sát sao? Lư Linh Vận đóng vai trò gì trong tất cả những chuyện này?
Hơn nữa, một cô nhi không nơi nương tựa, làm sao có thể thay đổi toàn bộ quá khứ trước khi vào cấp 3 mà không để lại dấu vết gì?
Nếu không phải trùng hợp chứng kiến cảnh mẹ Phương Du gây sự, nếu không phải Lư Linh Vận chính miệng thừa nhận, Đổng Thạc không thể không thừa nhận, dù lấy tài nguyên của hình sự đặc biệt, khả năng điều tra ra cô nhi bị bắt nạt kia là Lư Linh Vận thật sự không cao.
Nghĩ đến đây, Đổng Thạc chợt nhớ lại một chuyện. Trong vụ án xe công nghệ, sau khi xác định được Lư Linh Vận có liên quan, đúng như Lư Linh Vận nói, quả thật anh đã yêu cầu các bộ phận liên quan kiểm soát thông tin, khiến cho tin tức
"nữ sinh đại học nhảy sông tự sát bất thành" không bị lan rộng.
Thế nhưng, Đổng Thạc nhớ rõ, lúc đó kỹ thuật viên phụ trách dường như lơ đãng nói một câu:
"Tin tức này trông như bị ai đó động tay động chân ấy nhỉ? Cầu sông Thúy nhiều người như vậy, sao có thể không có video quay được mặt của cô ấy?"
Lúc đó, Đổng Thạc không để tâm đ ến câu nói lơ đãng ấy, bây giờ nghĩ lại……
Khả năng Lư Linh Vận tự ra tay rất thấp, bởi vì khi tin tức xuất hiện, cô vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, vậy thì, chỉ còn lại người bên cạnh cô, hoặc là, người đứng sau cô.
Trong đầu Đổng Thạc hiện lên một khuôn mặt, một khuôn mặt con lai Trung Âu. Bành Toa, chị họ của Lư Linh Vận, Chuyển Tiếp.
Đúng rồi, Bành Toa chỉ xuất hiện trước mặt mình hai lần, và cả hai lần dường như đều vào thời điểm những bí mật của Lư Linh Vận sắp không thể giấu được nữa……
Liệu có phải không?
Có phải như vậy không? Nếu đúng là vậy, Lư Linh Vận có biết không? Cô ấy và Chuyển Tiếp, rốt cuộc là hợp tác hay lợi dụng? Nếu là lợi dụng, thì ai đang lợi dụng ai?
Lư Linh Vận luôn vô tình hoặc cố tình đề cập đến những chủ đề liên quan đến thời gian, cô ấy làm thế, có phải đang muốn ám chỉ điều gì không? Nếu đúng như vậy, tại sao cô ấy phải ám chỉ như thế?
Còn những giấc mơ mà mình gần như quên sạch, cảm giác déjà vu đột nhiên xuất hiện, cùng với bất thường của Trâu Tường Bình mà mình thấy ở khách sạn……
Nghĩ kỹ thì thấy thật đáng sợ.
Wow, đáng yêu quá! Tiếng cảm thán của Xa Nhuệ to đến mức cứ như sợ cả nhà ăn không nghe thấy, đồng thời cưỡng ép kéo mạch suy nghĩ của Đổng Thạc trở về.
Đặt đũa xuống rồi ngẩng đầu lên, lúc này Đổng Thạc mới phát hiện, Xa Nhuệ ban đầu ngồi đối diện mình, không biết từ lúc nào đã chạy sang bên cạnh Tăng Triết Phương, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Đổng Thạc cũng nghiêng đầu nhìn theo, chỉ thấy trên màn hình đang phát một đoạn video, có vẻ là tiết mục văn nghệ của nhà trẻ hoặc học sinh tiểu học nào đó.
Đây là? Anh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!