Chương 46: (Vô Đề)

Trong phòng thẩm vấn của đội hình sự đặc biệt.

Đổng Thạc đeo găng tay, đặt quyển nhật ký màu xanh lam trở lại túi vật chứng, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Lai ngồi xe lăn phía đối diện:

"Ngày hôm đó cậu đã cầm quyển nhật ký này đến gặp Lã Cường phải không?"

Phương Lai gật đầu.

"Vậy, nếu cậu dùng quyển nhật ký này uy hiếp Lã Cường, hắn ta cho người ra tay với cậu, tại sao còn để cậu giữ quyển nhật ký này?" Đổng Thạc hỏi.

Tôi không biết.

Ánh mắt của Phương Lai dừng lại trên đôi chân của mình: "Tôi bị đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, sau khi xuất viện, tôi mới phát hiện quyển nhật ký nằm trong balo mà tôi mà làm rơi trong rừng.

Nghe nói cảnh sát đã tìm thấy balo trong lúc tìm kiếm trong rừng, sau đó giao cho cha tôi, ông ấy ném nó vào phòng tôi mà không động đến đồ bên trong.Vậy là, quyển nhật ký vẫn luôn nằm trong balo của cậu?

"Phương Lai lại gật đầu."Balo được cảnh sát địa phương trả lại, là đồ dùng cá nhân của nạn nhân nên cảnh sát đáng lẽ phải kiểm tra. Trong danh sách vật chứng của đồn cảnh sát địa phương có đề cập đến balo, nhưng lại không hề nhắc đến quyển nhật ký.

"Tăng Triết Phương vừa nhìn vừa nói."Tôi cũng không biết, có lẽ bọn họ bỏ sót chăng? Hoặc cho rằng đó là đồ cá nhân nên không kiểm tra?" Phương Lai nói.

Đổng Thạc và Tăng Triết Phương trao đổi ánh mắt, không nói gì thêm.

Quyển nhật ký kỳ dị chưa bị tiêu hủy, như thể cố tình giữ lại cho một thời điểm nào đó, cứ như biết một ngày nào đó thi thể của Trần Mân Mân sẽ được phát hiện, để chứng minh tội ác của Lã Cường, cũng như cung cấp khả năng Trần Mân Mân tự sát…… Đổng Thạc rùng mình bởi suy nghĩ của mình.

"Cậu đã sớm biết chuyện Trần Mân Mân tử vong?"

Đổng Thạc hỏi tiếp.

"Cũng không hẳn là biết, chỉ là đoán được đại khái thôi."

"Thế tại sao không giao quyển nhật ký này cho cảnh sát hoặc cha mẹ Trần Mân Mân?" Tăng Triết Phương hỏi.

"Vì khi tôi phát hiện ra quyển nhật ký, cha con Lã Cường đã bốc hơi khỏi thế gian từ lâu, những kẻ đi theo hắn ta, kẻ nên bị phê bình giáo dục thì đã bị phê bình giáo dục, kẻ nên bị đưa vào trại giáo dưỡng thì đã bị đưa vào trại giáo dưỡng, tôi có đưa quyển nhật ký cho cảnh sát hay không, cũng chẳng có ý nghĩa gì mà?

Hơn nữa, tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn chuyện ấy kết thúc càng nhanh càng tốt, tôi sợ cha mẹ phát hiện tôi……

"Anh ta cúi đầu, tay bấu chặt bắp đùi gầy gò của mình."Phát hiện cậu nghiện cờ bạc?

"Đổng Thạc không chút nể nang, nói thẳng. Đầu của Phương Lai, gật một cách nặng nề."Đến tận bây giờ cha mẹ cậu vẫn không biết?

"Đổng Thạc truy hỏi đến cùng."Ừm…… Trước kia không dám nói, giờ thì……

"Anh ta cẩn thận liếc Đổng Thạc, cứ như ánh mắt của anh có thể ăn thịt người:"Đã qua lâu như vậy rồi, không cần thiết nhắc lại chuyện cũ.Không cần thiết sao?

"Đổng Thạc nhíu mày lặp lại."Ừm……" Phương Lai cố né tránh ánh mắt của Đổng Thạc, nhưng không thể nào thoát khỏi bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp phòng thẩm vấn.

Anh ta nghĩ rằng Đổng Thạc sẽ nổi giận, mặc dù không hiểu lý do, nhưng anh ta có linh cảm như vậy. Cho nên, anh ta vô thức rụt cổ lại, đẩy xe lăn ra xa Đổng Thạc.

Nhưng khi bầu không khí căng thẳng trong phòng dâng lên đến đỉnh điểm, đột nhiên nó như được giải tỏa.

Là nguồn gốc của áp lực ấy, Đổng Thạc thầm thở dài, tắt thiết bị chấp pháp, chống tay lên bàn đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Lai, chìa tay ra, khôi phục hình tượng thân thiện với nụ cười híp mắt: Cảm ơn đã hợp tác.

Phương Lai run run rẩy rẩy bắt tay Đổng Thạc.

Sau đó, Đổng Thạc vòng ra sau, nắm lấy tay cầm của xe lăn, rất lịch sự nói:

"Tôi đưa cậu xuống dưới."

À, à, cảm ơn. Phương Lai thụ sủng nhược kinh, càng căng thẳng hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!