Một lát sau, thấy Đổng Thạc không trả lời, cô cụp mắt, dùng giọng gần như chỉ đủ để mình cô nghe thấy:
"Dù điều tra hay không, cũng chẳng thay đổi được gì đâu."
Hít một hơi thật sâu, cô nói lớn hơn: "Trả lại công bằng cho nạn nhân và gia đình nạn nhân, bắt hung thủ nhận quả báo trừng phạt, duy trì xã hội ổn định, đây mới là ý nghĩa tồn tại của cảnh sát. Nhưng liệu việc làm sáng tỏ sự thật của vụ án này thực sự đạt được những điều đó không?
Công bằng cho nạn nhân? Người đã mất rồi, công bằng thì có ích gì? Cho gia đình một lời giải thích? Điều kiện tiên quyết là gia đình ấy cần, anh thấy nhà họ Trần cần không?Hay là, bắt hung thủ chịu trừng phạt?
Có thể sao, năm đó hung thủ mấy tuổi? Học sinh trung học, chưa tới mười bốn tuổi, căn bản không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào. Cho dù điều tra ra Mân Mân chết vì bị bọn chúng bắt nạt, bọn chúng sẽ bị thế nào?
Hơn nữa,
"Buông tiếng thở dài:"Không điều tra còn tốt, người nhà cậu ấy có thể lương tâm trỗi dậy, đưa cậu ấy về tìm mảnh đất an táng; nếu điều tra, cha cậu ấy biết chuyện cậu ấy bị……
"Nắng chiều ngoài song cửa rọi vào trong nhà, đúng lúc chiếu lên khuôn mặt của Lư Linh Vận, khiến cô phải nheo mắt lại:"Một đứa con gái chưa kết hôn đã mất trong sạch, theo tập tục mê tín ở đó, thi thể đưa về, đừng nói là chôn cất, không bị vứt lên núi cho quạ ăn là may lắm rồi.Một lát sau:Đương nhiên,Cô đột nhiên nói:Những điều này chỉ là cái cớ của tôi:
"Cô dùng tay chống cằm:"Tôi không muốn các anh điều tra, thực chất là vì tư lợi của tôi.Cô cụp mắt:Nếu các anh khăng khăng lật lại chuyện năm xưa, tôi không thể tiếp tục ở lại Kinh Châu được nữa. Chỉ riêng Phương Du, Phương Lai và cha mẹ bọn họ, cũng đủ khiến tôi trở thành con lạc đà sắp bị cọng rơm đè chết, nếu còn thêm nữa……
"Cô gãi vết bỏng trên cánh tay phải, nhìn Đổng Thạc một cách nghiêm túc:"Cảnh sát Đổng, xem như tôi cầu xin anh được không, đừng thêm cho tôi cọng rơm cuối cùng ấy, được không?
"Trong đáy mắt mệt mỏi của cô, như có thứ gì đó nhấp nhô. Cô ấy đang cầu xin mình, nhưng mà…… Đổng Thạc cắn răng:"Không điều tra, không thể được.
"Giọng anh vẫn ôn hòa như thường ngày, nhưng lúc này thoạt nghe lại có vẻ vô cùng cay nghiệt:"Tôi là cảnh sát, tra án là chức trách của tôi, là công việc của tôi, không chứa được hạt cát.
Dù chân tướng thế nào, dù kết quả ra sao, cũng không thể là lý do để tôi không làm tròn trách nhiệm. Những gì cô nói có lẽ không sai, không hết cách rồi, hiện thực chính là như vậy.
"Quả nhiên. Lư Linh Vận thầm nghĩ, chạm vào cánh tay phải của mình."Tuy nhiên,
"Giọng của Đổng Thạc ngăn cản hành động của cô:"Cảnh sát tồn tại để giúp đỡ và bảo vệ nhân dân, chứ không phải hủy hoại cuộc đời của một người vô tội.
Thế nên,
"Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, như thể đưa ra một quyết định quan trọng:"Vụ án, tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhưng người bạn ẩn danh của nạn nhân, có thể tiếp tục ẩn danh, miễn là cô ấy thật sự không có hiềm nghi.
"Vậy là, anh ta muốn giúp mình che giấu thân phận sao? Lư Linh Vận hơi bất ngờ, cô vừa quan sát Đổng Thạc, vừa từ từ thu lại bàn tay trái đang đặt trên cánh tay phải. Xem ra, hôm nay có thể tiết kiệm vài giọt máu rồi. Định luật"chết vì nói nhiều
"không phải lúc nào cũng đúng, đôi khi, nói nhiều có thể đổi lấy thu hoạch ngoài mong đợi. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương, nhưng trong lòng Lư Linh Vận lại không tim không phổi tổng kết như vậy."Cảm ơn." Cô nói bằng giọng rất nhỏ.
Đổng Thạc định nói thêm gì đó, nhưng người mở cửa bước vào đã làm anh quên mất lời muốn nói. Anh từng gặp người này, buổi tối mà Lư Linh Vận và Trâu Tường Bình gặp gỡ, ở khách sạn A Pháp. Đổng Thạc nhớ kỹ, cô ấy tên Bành Toa, là chị họ của Lư Linh Vận.
Ánh mắt của Lư Linh Vận cũng dừng lại trên người Bành Toa, phát hiện cô ấy không phải tình cờ tới, mà là có mục đích, cô ấy bước thẳng tới chỗ hai người.
Chị Toa?
"Ồ, nhìn cánh tay băng bó thế này, sắp thành xác ướp rồi. Sếp bấm tay tính toán, bảo rằng hôm nay em sẽ gặp vận xui, không ngờ em lại xui thật."
……
"Đi thôi, hôm nay Chuyển Tiếp tổ chức liên hoan, em không quên đấy chứ? Uổng công chị cố ý đi đường vòng đến đón em." Bành Toa hất cằm chỉ về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài.
Thế là Lư Linh Vận cứ thế bị lôi đi trước mặt Đổng Thạc. Mà kẻ lôi Lư Linh Vận đi, từ lúc bước vào cho đến lúc bước ra, hoàn toàn xem Đổng Thạc như người vô hình, chẳng thèm liếc mắt một cái.
"Liên hoan của Chuyển Tiếp?"
Trên ghế phụ, Lư Linh Vận nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, như lơ đãng hỏi một câu.
"Chẳng có liên hoan gì cả, chỉ là sếp muốn ăn vịt quay, bảo chị đến đón em đi cùng, bảo là càng đông càng vui." Bành Toa tùy tiện đáp.
"Vậy chị cũng bấm tay tính toán, biết em ở McDonald"s à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!