Chương 40: (Vô Đề)

Khi Lư Linh Vận tạm biệt Đổng Thạc rồi trở về trường, phòng ký túc xá sáu người chỉ có một mình Phương Du. Nhất Đại khá chú trọng thực tiễn, vì vậy khi sinh viên lên năm tư, hầu hết đều đi thực tập tại các công ty, xí nghiệp, một tuần chỉ có một hai tiết học, thời gian còn lại không ở ký túc xá hoặc trường học cũng là chuyện bình thường.

Thế nên, tình huống hiện tại, đã khai giảng nửa tháng nhưng phòng ký túc xá này vẫn như lúc nghỉ hè, chỉ còn lại Lư Linh Vận — người không cần tìm nơi thực tập, và Phương Du — người chưa tìm được nơi thực tập.

Về rồi hả?

Phương Du bắt chéo chân ngồi trước bàn học, không biết đang làm gì mà nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, chỉ lên tiếng chào hỏi.

Lư Linh Vận ừ một tiếng, ném túi xách xuống, chống tay tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Uống rượu? Lần này Phương Du ngẩng đầu lên.

Sao cậu cũng…… Lư Linh Vận thở dài:

"Không có, sao tớ có thể uống rượu chứ?"

Ừ ừ ừ, cũng phải. Phương Du lại cúi đầu xuống.

Vậy còn cậu. Lư Linh Vận xoa xoa huyệt thái dương:

"Hôm nay phỏng vấn thế nào?"

Ôi, đừng nhắc nữa. Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Du như ngồi trên ghế có gai, đứng phắc dậy, liên tục đập tay xuống bàn:

"Tớ đúng là đen đủi tám đời."

Sao thế?

"Phỏng vấn hẹn lúc ba giờ chiều, tớ háo hức đến lúc hai giờ rưỡi, cuối cùng đợi đến ba giờ hai mươi cũng không thấy bóng dáng người phỏng vấn đâu. Khó khăn lắm người phỏng vấn mới đến, tớ được dẫn vào phòng, kết quả chưa giới thiệu bản thân xong thì bên ngoài bỗng có người hét lên.

Người phỏng vấn như lò xò bật dậy chạy ra ngoài, sau đó, không có sau đó nữa.

"Cô nàng tức giận đập tay xuống bàn:"Tớ bị bơ suốt một tiếng đồng hồ, gần đến giờ tan làm mới có một anh chàng chạy đến nói với tớ rằng, sếp của bọn họ đột nhiên ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện, phỏng vấn có lẽ phải dời lại, thậm chí còn bảo tớ chuẩn bị tinh thần vì chuyện thực tập có thể thay đổi.

Cậu nói xem tớ xúi quẩy tới mức nào?Sếp ngất xỉu? Chuyện thực tập thay đổi? Hai chuyện này liên quan gì nhau?

"Lư Linh Vận hơi tò mò."Còn liên quan gì nữa? Tám mươi phần trăm là sếp của bọn họ không chỉ đơn giản là ngất xỉu chứ sao, đột tử trong lúc làm việc đâu phải chuyện hiếm lạ. Nếu sếp không còn, tương lai công ty thế nào còn không biết, huống chi chuyện thực tập nho nhỏ?

"Cô ấy ngồi phịch xuống ghế:"Chỉ có thể hy vọng ông chủ không sao, nếu không tớ sẽ phòng đơn gối chiếc cả năm tư mất.

Cũng không hiểu cha tớ nghĩ thế nào, rõ ràng dự định cho tớ làm việc ở công ty gia đình sau khi tốt nghiệp, tại sao năm tư không cho tớ trực tiếp đến đó thực tập.

"Lư Linh Vận không đáp lại, một phần bởi vì Phương Du nhanh chóng tìm chủ đề khác để nói:"Nói đến chuyện đột nhiên ngất xỉu, kỳ nghỉ hè vừa rồi cũng có chuyện lạ, không biết cậu có biết không.Chuyện gì?Hồi đại hội thể thao tỉnh ấy, biên tập 《Loạn Ngữ》 kiếm chuyện với cậu, nhớ không? Họ Chung hay gì đó.

"Cô nàng chuyển ghế đến gần như Lư Linh Vận, ra vẻ lắm chuyện."Chung Ngọc?

"Lư Linh Vận biết cô ấy muốn nói gì."Đúng đúng đúng, Chung Ngọc. Cậu xem, ông trời có mắt thật đấy, Chung Ngọc đó bình thường gây biết bao chuyện đắc tội với biết bao người, cuối cùng cũng bị quả báo. Nghe nói trong kỳ nghỉ hè, cô ta đang đi trên đường thì đột nhiên ngã sấp bất tỉnh nhân sự.

Người qua đường gọi xe cấp cứu đưa cô ta vào bệnh viện, kiểm tra mới biết là đột quỵ. Đột quỵ đấy, dù sau phẫu thuật có phục hồi tốt thế nào thì cũng ảnh hưởng đến hành động và trí lực.

Tớ nghĩ sau này cô ta và 《Loạn Ngữ》của cô ta không hại ai được nữa đâu.

"Cô ấy vỗ vỗ cánh tay của Lư Linh Vận:"Tuy rằng nói thế hơi thất đức, nhưng đối với chúng ta thì đây không phải chuyện xấu, ít nhất không phải lo cô ta viết thêm bài viết nào bôi nhọ đội điền kinh trường mình.

Ủa? Trông cậu không ngạc nhiên nhỉ, biết từ lâu rồi hả?Xem như là vậy.Nhưng mà cũng đúng, cậu không biết mới là lạ. Cô ta đắc tội nhiều người như vậy, chuyện cô ta đột quỵ chắc đã lan khắp làng đại học rồi.Phương Du nói:Nghe nói ngoại trừ 《Loạn Ngữ》, chính cô ta cũng chẳng phải dạng vừa, là phông bạt nổi tiếng trong đại học Truyền Thông đấy.Phông bạt?Đúng vậy, cô ta là hội trưởng hay bộ trưởng gì đấy, có quan hệ thân thiết với hầu hết các giảng viên trong chuyên ngành, quản trị viên của phần lớn các group lớn nhỏ của trường đều là cô ta, đủ loại hoạt động đều do cô ta phụ trách, là kiểu học sinh giỏi cực phẩm điển hình.

Đúng rồi đúng rồi, đợt trước cô ta vừa gây ra một chuyện lố lăng, suýt chút làm nổ cả vòng bạn bè của tớ. Cô ta là quản trị viên của một group chuyên ngành mới gì đó của khoa Truyền Thông, thường ra vẻ trong nhóm, đăng resource và triết lý cuộc sống này nọ, khiến mấy đứa đàn em không biết rõ cô ta tôn sùng cô ta như thần, gần như lập fanclub luôn.Không biết có phải bị fans tâng bốc quá hay không mà cô ta hấp tấp, hoặc vốn dĩ đầu óc cô ta có vấn đề sẵn, lần đó tự nhiên đá mấy chục người ra khỏi nhóm. Sau đó có người đến chất vấn cô ta tại sao lại đuổi người ta, cậu đoán xem cô ta trả lời thế nào?

Cô ta bảo vì cô ta đăng một đoạn video quảng bá hoạt động địa phương lên trang cá nhân, mấy chục người đó không bấm like!Hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!