Sau khi xác định thân phận của người chết, hình sự đặc biệt nhanh tay lẹ mắt tìm hai cựu học sinh lớp D khóa 13 — hai người vì chưa tựu trường nên sau tiệc tri ân vẫn ở lại Kinh Châu du lịch, hẹn bọn họ ăn một bữa cơm.
Bởi vì cả hai đều là nữ sinh nên ứng cử viên dự tiệc không ai khác là Đổng Thạc — người tự xưng là bạn của phái nữ, và cảnh sát nữ Tăng Triết Phương.
Theo yêu cầu của hai nữ sinh, địa điểm gặp gỡ là Haidilao trong trung tâm thương mại. Kết quả là, hai cảnh sát hai sinh viên, cứ như thế ngồi trong quán lẩu sương khói lượn lờ, hương thơm ngào ngạt, bắt đầu buổi trò chuyện không hợp hoàn cảnh.
"Thời cấp hai, tuổi dậy thì, mọi người đều như tờ giấy trắng, như con quay chỉ biết quay quanh mình, làm gì cũng không suy nghĩ kỹ."
Cô gái sinh viên ngồi bên trái gắp một miếng thịt bò từ nồi lẩu, thở dài rồi nói:
"Cô lập, bắt nạt một người, lý do luôn rất đơn giản, khẩu âm kỳ lạ, quần áo cẩu thả, thân thiết với thầy cô, thậm chí đôi khi chẳng cần lý do gì. Những hành vi đó, nếu không ai nói, không ai dạy, bản thân sẽ không cảm thấy như thế là sai, như thế là"bắt nạt.
"Trong ấn tượng của tôi, Trần Mân Mân là người rất nghiêm túc, có yêu cầu rất cao đối với bản thân, có lẽ vì gia cảnh quá kém so với các bạn cùng lớp, cho nên muốn vươn lên, muốn nổi bật hay sao ấy, đôi lúc nói chuyện chẳng nể nang ai, bất tri bất giác, dần bị cô lập.
Ban đầu mọi người chỉ không nói chuyện, không thu bài tập của cô ấy mà thôi, nhưng dần dà lại biến thành xé sách vở, nhét côn trùng vào hộc bàn. Thành thật mà nói, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy như thế thật quá đáng, nhưng lúc ấy có ai cảm thấy thế đâu.
"Cô ta quay sang nhìn bạn học."Ừ.
"Nữ sinh bên phải nuốt miếng thức ăn trong miệng, gật đầu:"Tôi nhớ, người cầm đầu lúc ấy, hình như là Liêu Thư Loan? Cô ta là con nhà giàu, lúc nào cũng mang giày dép hàng hiệu, không ở ký túc xá, đi học tan học đều có xe sang đưa đón, đúng kiểu mà các nữ sinh mơ ước.
Cô ta lại còn thân thiết với đầu gấu Lã Cường, cho nên ngoài lớp hỏa tiễn ra, cô ta có thể xem là chị đại của cả khối.
Chuyện cô ta đầu têu, mọi người không có cách không nghe theo, trái lại, nếu không làm theo, thì đối tượng bị bắt nạt ấy có thể sẽ biến thành mình ngay.Chuyện này bắt đầu từ cuối học kì một lớp 7, kéo dài đến tận lớp 8, cho đến khi Trần Mân Mân nghỉ học không rõ lý do.
Theo lời giáo viên chủ nhiệm, hình như cô ấy bị cha bắt về nhà kết hôn sinh con, nhưng cũng không thể kết luận lý do cô ấy nghỉ học không liên quan đến Liêu Thư Loan.Nhưng tôi nhớ là,
"Nữ sinh bên trái nói:"Lúc đó có người bảo rằng từng thấy cha của cô ấy cãi nhau với giáo viên trong văn phòng giáo viên. Hơn nữa, từ huyện trấn chuyển lên trung học thành phố, chuyện kiểu này cũng khá phổ biến, học giữa chừng bị cha mẹ cưỡng ép bắt về cũng không hiếm.
Sau đó mọi người châm chọc cô ấy suốt, kiểu như
"Nói thì hay lắm, bảo sẽ thi vào đại học Thanh Hoa cơ mà, cuối cùng thì sao, còn chưa học hết trung học cơ sở thì đã cút về nhà rồi".À, tớ cũng nhớ, chuyện đó đã trở thành trò cười suốt một thời gian dài mà.
"Nữ sinh bên phải tiếp lời:"Thậm chí còn có người bảo rằng, hay là lập nhóm đến huyện Tây Bái thăm cô ấy đi, sau đó hình như bị ai ngăn lại ấy nhỉ?Hỏi bạn mình.À, là Liêu Thư Loan.Người bên trái đáp:Lúc đó không biết cô ta làm sao nữa, hơi kỳ lạ, cứ nhắc đến Trần Mân Mân là đen mặt, sau khi nghe mọi người bàn chuyện này, cô ta còn lớn tiếng mắng, bảo là
"Người ta đã đi rồi, có thể đừng làm phiền nữa không", lúc đó tôi còn ngưỡng mộ cô ta diễn sâu, người đầu têu bắt nạt Trần Mân Mân là cô ta, cuối cùng người ta nghỉ học, cô ta lại ra vẻ người tốt.Chỉ là, tôi cảm thấy hơi lạ, với tính cách của Trần Mân Mân, làm sao có thể thật sự nghe lời nghỉ học ở nhà.
"Người bên phải nói tiếp:"Cấp hai là giáo dục bắt buộc mà, cha cô ấy ép cô ấy như thế, cô ấy hoàn toàn có thể tố cáo mà, tôi cho rằng với tích cách cứng rắn của cô ấy, đại nghĩa diệt thân gì đó, hoàn toàn có thể.Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy lạ.
"Người bên trái tiếp lời:"Nhưng cũng có người đoán rằng, do Liêu Thư Loan và Lã Cường đã làm gì đó cô ấy? Nhưng vì hai người đó đều là dân anh chị, thế nên mọi người không dám đàm tiếu sau lưng.Có lẽ thế, tôi cũng không rõ lắm.
"Người bên phải nhún vai:"Nhưng mà, anh chị cảnh sát ơi, chuyện cách đây sáu bảy năm, sao bây giờ anh chị đột nhiên hỏi thế? Hơn nữa còn là cảnh sát thành phố Kinh Châu?Người khác thì sao?
"Đổng Thạc không trả lời câu hỏi của cô ta mà hỏi một câu khác:"Người bị bắt nạt cùng với Trần Mân Mân.Ồ, cô ấy à……
"Cô bạn bên trái há miệng, quay đầu hỏi bạn mình:"Cô ấy tên gì ấy nhỉ?…… Không nhớ.
"Người bên phải lắc đầu."Tôi cũng không nhớ.Người bên trái nói:Cảm giác tồn tại của cô ấy thật sự quá thấp. Thú thật, hồi lớp 7, cả lớp hoàn toàn chẳng nhận ra trong lớp có người như vậy.
Cô ấy không nói chuyện, ra chơi cũng không chơi với ai, tổ trưởng quên thu vở bài tập của cô ấy, thầy cô quên điểm danh, những chuyện như thế xảy ra rất thường xuyên.
Bây giờ nhớ lại, tôi còn chẳng nhớ cô ấy trông như thế nào, chỉ nhớ vóc dáng không cao thôi.Cảm giác tồn tại rất thấp?
"Tăng Triết Phương hỏi:"Vậy tại sao cô ấy vẫn bị bắt nạt?Tôi cũng không rõ, có lẽ vì Liêu Thư Loan chán chơi Trần Mân Mân, nên muốn tìm quả hồng mềm khác chăng?
"Sinh viên bên trái trả lời."Ồ, tôi nhớ rồi.
"Nữ sinh bên phải đột nhiên vỗ bàn, nói:"Là năm lớp 7, chủ nhiệm lớp chúng tôi nghỉ phụ sản, cho nên môn Ngữ Văn được giao thầy Văn lớp hỏa tiễn dạy. Cách dạy của thầy Văn khác hẳn cô giáo của chúng tôi, thầy thích cầm danh sách lớp rồi gọi ngẫu nhiên.
Tình cờ làm sao, có một lần cô ấy bị gọi tên.Đúng đúng đúng!Người bên trái nói:Tôi nhớ rồi, lúc đó cô ấy phải đọc bài 《Đào Hoa Nguyên Ký》 hay 《Hình Bóng》 của Chu Tự Thanh ấy. Wow, tiếng phổ thông của cô ấy rất là…… đặc sắc, không ai hiểu nổi, ai không biết còn tưởng là tiếng nước ngoài ấy chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!