"Vậy, sau khi tan làm tối qua chồng chị ra ngoài uống rượu với bạn bè, đến giờ vẫn chưa về?" Ngồi trên ghế sofa nhà Trần Tử Sang, uống trà túi lọc cho bà Trần pha, Đổng Thạc xác nhận lại lần nữa.
Ừm. Vợ của Trần Tử Sang gật đầu: "Công việc của anh ấy, làm chủ nhiệm lớp 12, học sinh chịu áp lực nặng nề, mệt mỏi muốn chết, bản thân anh ấy cũng chẳng khá hơn là bao.
Giờ con gái đã xuất ngoại, không cần lo lắng nữa, dù muốn lo cũng chẳng lo được, nên anh ấy thả lỏng để giải tỏa căng thẳng, thường xuyên đi chơi với đám bạn chẳng ra gì, gọi điện không nghe, tối không về nhà cũng là chuyện bình thường, tôi cũng chẳng muốn lo nữa, càng chẳng buồn đoán xem buổi tối anh ấy đi đâu.Tôi đã nói với anh ấy biết bao nhiêu lần rồi, nhà mình không thiếu tiền, không cần làm chủ nhiệm lớp 12 để lấy thêm phụ cấp, cũng chẳng cần khoảng tiền thưởng thành tích học sinh sau mỗi kỳ thi đại học. Mỗi ngày chỉ cần dạy tốt những tiết học của mình là được.
Thay vì cực nhọc không hái được quả ngọt, chi bằng nhân dịp con gái đi du học không cần lo lắng, hai vợ chồng già còn sức khóe, hưởng thụ cuộc sống cho thỏa thích.
Nhưng anh ấy không nghe, tôi mới nói thì anh ấy đã nổi cáu, nói gì mà anh ấy không phải dựa vào quan hệ mới mới được làm giáo viên môn phụ của Trung học số 1 như tôi, nói khó nghe lắm, haiz.Tính của anh ấy là thế, dạy dỗ người khác thì rõ ràng mạch lạc, nhưng bản thân lại buông thả lắm. Con cái luôn không hòa thuận với anh ấy, cũng vì cái thói
"chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn".
Giờ thì hay rồi, nhờ phúc của anh ấy, con ra nước ngoài xem như hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của anh ấy, nó thậm chí không muốn gọi điện về nhà.
"Cảm thấy nghe tiếp nữa sẽ trở thành đại hội chỉ trích chồng, Đổng Thạc vội vàng mở miệng ngăn cản:"Vậy à, nếu ông Trần không có ở nhà, chúng tôi không tiện quấy rầy nữa.
"Anh đặt tách trà xuống, đứng lên:"Nếu chồng chị về, phiền chị nói với anh ấy rằng chúng tôi đã ghé qua, bảo anh ấy liên lạc với chúng tôi.Ồ, à à, xem tôi này, hễ nói chuyện là quên cả thời gian. Chuyện anh chị em nhà anh ấy tôi không rõ lắm, không giúp gì được hai anh cảnh sát, thật ngại quá.
Nhưng xin hãy yên tâm, chờ anh ấy về, tôi sẽ nói lại.Vâng, cảm ơn chị phối hợp.
"Đổng Thạc và Xa Nhuệ cứ như vậy quay lại xe, một chuyến đi không có kết quả."Đưa cho bọn họ kiểm tra thử.
"Trong xe, Đổng Thạc đưa một sợi tóc không rõ lấy từ đâu cho Xa Nhuệ:"Xem xem có xác định được thân phận của người chết không.Vâng!
"Xa Nhuệ lập tức lấy ra một túi đựng vật chứng, bỏ sợi tóc vào."Vợ anh ta tóc dài, cho nên sợi tóc ngắn này chắc là của anh ta, nhưng cũng không thể loại trừ là của khách, cho nên chỉ dùng để phán đoán không chính thức, nhớ đừng viết vào báo cáo, cũng đừng coi là hoàn toàn chính xác, thân phận thật sự vẫn cần phải đợi sự hợp tác của Trần Tử Sang.Đổng Thạc nói thêm:Đúng rồi, mấy anh chị em khác của nhà họ Trần thì sao? Đều không ở thành phố này à?Hình như đều ở Tân Thúy.Đừng hình như, đi xác nhận đi. Không thể chỉ dựa vào một người mà kết luận được.Đổng Thạc nói:Còn nữa, liên hệ với cục công an thành phố Tân Thúy, bắt đầu thẳng từ bên đó cũng là một cách, dù sao giám định gen nơi nào cũng làm được mà."
——
Tô Nguyện đang vẽ tranh trên sân thượng đột nhiên đứng lên, Lư Linh Vận theo bản năng nhìn cô ấy.
Người này bất thường. Trực giác mách bảo Lư Linh Vận như vậy.
Chỉ thấy Tô Nguyện chậm rãi bước tới mép sân thượng không có lan can bảo vệ, đứng đó với dáng vẻ như mất hồn. Gió chiều thổi tung mái tóc của cô ấy, cô ấy giơ tay ngăn lọn tóc lộn xộn trước mắt.
Từ góc của Lư Linh Vận nhìn qua, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy, nhưng từ cảm giác u sầu toát ra từ người cô ấy, Lư Linh Vận mơ hồ đoán được cô ấy muốn làm gì.
Lư Linh Vận không lao ra khỏi phòng, thậm chí không động đậy. Cô dời mắt nhìn sang bức tranh sơn dầu đã hoàn thành: Trong tranh là toàn cảnh đại học thành phố nhìn từ sân thượng, nhưng cảnh trong tranh lại khác với hiện thực, hiện tại đại học thành phố đang tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, thế nhưng trong tranh lại giăng đầy mây đen, thậm chí hơi âm u kinh khủng.
Ngay cả người không có chút tế bào nghệ thuật như Lư Linh Vận cũng cảm nhận được cảm xúc tiêu cực nặng nề ẩn giấu trong đó.
Lúc Lư Linh Vận đang xem bức tranh, Tô Nguyện đã tiến thêm nửa bước. Một phần ba bàn chân đã thò ra bên ngoài mép sân thượng, dưới cơn gió mạnh trên sân thượng, thân hình gầy yếu của cô ấy lung lay như sắp ngã xuống. Ánh mắt của cô ấy nhìn xuống con đường tấp nập người qua lại bên dưới.
Lư Linh Vận nhìn thấy, khi thực hiện hành động này, lưng của cô ấy run rẩy theo phản xạ, nhưng vẫn không hề có ý muốn lùi về sau.
Muốn nhảy xuống sao?
Kết thúc cuộc đời nực cười này? Lư Linh Vận nhích người sang một bên, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.
Tô Nguyện nhắm mắt lại.
Nhắm mắt nhảy xuống sẽ bớt sợ sao? Lư Linh Vận lắc đầu.
Khi cảm giác không trọng lượng ập đến toàn thân, sự hoảng sợ tột độ tràn vào tâm trí dưới khả năng tự bảo vệ của cơ thể không phải là thứ mà tinh thần nhắm mắt lại có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, với độ cao của tầng cao nhất của thư viện này, giữa lúc nhảy và rơi sẽ có một khoảng thời gian, khoảng thời gian này sẽ không khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu.
Tuy nhiên, rơi càng lâu, cũng đồng nghĩa với việc có thể chết ngay lập tức khi vừa chạm đất, không cần nửa sống nửa chết được đưa vào bệnh viện.
Được cái này thì mất cái kia, chỉ vậy mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!