Ba bốn tiếng sau, Lư Linh Vận nắm chặt thẻ bài quân nhân trong tay, trở lại trước cửa văn phòng của Hứa Quân Duệ.
"Ơ? Về rồi à? Nhanh thế?" Người bước ra từ bên trong lại là Bành Toa:
"Nghe nói hai người l3n đỉnh Lạt Tiêu, chị thấy sếp về chưa bao lâu, nên nghĩ dù thế nào cũng phải một hai tiếng nữa em mới leo xuống được, sao nhanh vậy?"
Sếp về rồi ạ?
"Ừ, em tìm ông ấy hả?" Bành Toa hất cằm về phía cuối hành lang: Ở phòng tập võ đấy.
Phòng tập võ……
Lư Linh Vận có một dự cảm rất xấu.
Trước khi đến phòng tập võ, Lư Linh Vận đã băng bó sơ qua những vết thương trên người, tiện thể quấn băng quanh hai tay, để đối phó với cái dự cảm vốn thường chính xác như lời tiên tri của mình.
Quả nhiên, ngay khi mở cửa phòng tập, cảnh tượng trước mắt chưa kịp thay đổi, cô đã cảm nhận được một luồng gió ập tới.
Cô dựa vào cảm giác tránh được cú đấm, nhưng không thể tránh cú quét chân, càng không thể bảo vệ sợi dây chuyền trong lòng bàn tay.
….. Đáng lẽ phải khóa nó trong két sắt, rồi ôm két đến mới đúng.
"Không tệ lắm, tránh được chiêu thứ nhất." Lư Linh Vận thấy Hứa Quân Duệ ngồi xổm xuống trước mặt khi cô ngã xuống đất.
Con lấy được rồi.
Cô nói với vẻ mặt vô cảm.
"Hả? Lấy được cái gì? Dây chuyền sao? Nó vẫn ở đây cơ mà?" Cứ như cố ý chọc tức Lư Linh Vận, Hứa Quân Duệ chậm rãi đeo sợi dây chuyền mà ông vừa đoạt lại lên cổ ngay trước mặt cô.
……
"Đừng bỏ cuộc, cố gắng cướp đi, dù sao đã lâu rồi chú chưa vận động gân cốt." Hứa Quân Duệ đứng lên, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
Tưởng rằng Lư Linh Vận sẽ bật dậy phản công ngay lập tức, ai ngờ cô lại nằm dài thành hình chữ đại:
"Không, hôm nay mệt rồi. Dù sao cũng không đánh lại chú."
Không có chí khí.
"Nếu chí khí có thể làm mắt, thì còn có chút tác dụng." Lư Linh Vận nằm rất thoải mái.
"Con không thấy chuyển động, chú không biết dịch chuyển tức thời. Có qua có lại, có khác gì nhau đâu?" Hứa Quân Duệ vẫn tiếp tục k1ch thích cô.
Lư Linh Vận không thèm để ý tới ông.
"Những chuyện đó, con không muốn biết nữa à? Hay là," Hứa Quân Duệ tiến lại gần Lư Linh Vận:
"Trước khi hồi tố, chú đã nói hết với con rồi?"
Hồi tố? Mí mắt của Lư Linh Vận giật giật.
"Tới nước này con còn kinh ngạc gì nữa? Dịch chuyển tức thời cũng dùng một cách quang minh chính đại như thế, còn chửi chú là lừa hoang."
Hứa Quân Duệ nở nụ cười nguy hiểm.
"Hả? Chửi? Con nào dám, chú là chủ nợ kiêm ông chủ của con mà, hơn nữa hôm nay con còn có chuyện muốn nhờ chú." Độ dày của da mặt Lư Linh Vận cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh, dù sao, chuyện ở thời không trước, ngoài cô, chẳng ai chứng minh được:
"Con lừa hoang đó có thật mà, không tin thì chú hỏi chú Quần đi. Con lừa đó thông minh lắm, còn biết đánh bài nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!