Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, cuộc đua tiếp sức đã đến hồi gay cấn.
Đổng Thạc ngồi trên khán đài, đúng vị trí gần khu vực trao gậy giữa ba và bốn, vì vậy, anh có thể quan sát rõ, khác với những đối thủ xung quanh đang khởi động tay chân, ngay khi bước lên đường chạy, Lư Linh vận giống như nhà sư nhập định.
Đội của Lư Linh Vận chạy ở làn thứ ba, đúng lúc là làn giữa trong tám làn. Đổng Thạc vận dụng kiến thức mới học để quan sát tám vận động viên của đợt chạy cuối cùng, anh phát hiện Lư Linh Vận chọn điểm xuất phát xa nhất trong số tám người.
Có lẽ vì cô chạy nhanh nhất nên cần phải gánh vác thêm vài mét chăng, Đổng Thạc tự tìm cho mình một lý do.
Sau khi các vận động viên vào sân, cuộc thi nhanh chóng bắt đầu. Chỉ nghe một tiếng súng nổ sau hiệu lệnh Vào vị trí, cả sân vận động lập tức im ắng, chỉ còn lại cuộc so tài của ba mươi hai người trên đường đua.
Người chạy lượt đầu tiên của Nhất Đại, Đổng Thạc mơ hồ nhận ra, có lẽ là đàn chị Phương Du mà Đổng Sương bảo rằng có mối quan hệ rất tốt với Lư Linh Vận. Cô ấy và bảy người khác ở lượt đầu tiên không chênh lệch mấy, khi trao gậy cho người chạy lượt thứ hai, vị trí của cô đã tiến lên chút ít, xếp thứ hai.
Lượt thứ hai bị đuổi kịp đôi chút, gậy gần như trao cho người chạy lượt tiếp theo cùng lúc với đội xếp thứ ba.
Lượt chạy thứ ba là Đổng Sương nên Đổng Thạc dụi mắt để có thể xem em gái mình rõ hơn. Nhưng mà, mắt còn chưa dụi xong, em gái anh đã đến gần khu vực trao gậy. Anh thấy Đổng Sương thật sự há miệng hô lên một tiếng như đã nói, ngay sau đó là hình ảnh Lư Linh Vận nhắm mắt lao đi như tên bắn.
Khi gậy đến tay Lư Linh Vận, đội của Nhất Đại đã thành đồng hạng ba, nhưng Đổng Thạc chưa kịp lấy lại tinh thần từ chút thất vọng nho nhỏ, đội xếp thứ ba ở làn thứ sáu đã bị Lư Linh Vận bỏ xa mấy mét. Đuổi kịp hạng hai gần như chỉ mất chưa đầy hai giây, sau đó chính là…… bám sát hạng nhất.
Khán đài bắt đầu sôi động lên, Đổng Thạc mơ hồ nghe có người phấn khích giải thích rằng đội đang xếp thứ nhất và Nhất Đại đều là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch, vì vậy hai đội nhất nhì này rất có thể là quán quân và á quân cuối cùng.
Khi còn cách vạch đích chưa đến hai mươi mét, Lư Linh Vận và đội đứng đầu ở làn thứ tư chỉ còn cách nhau một thân hình. Ở khoảng cách gần mười mét, Lư Linh Vận đã ngang hàng với đối thủ. Đồng thời, Đổng Thạc phát hiện cô đã mở mắt.
Ngang hàng, nhanh chóng vượt lên một phần tư thân hình, sắp chạm vạch…… Đột nhiên, gậy tiếp sức của đội ở làn thứ tư rơi khỏi tay, văng thẳng về phía Lư Linh Vận ở bên cạnh.
Khán đài lại một lần nữa ầm ĩ.
Đổng Thạc cho rằng Lư Linh Vận sẽ đánh mất hạng nhất vì né tránh, nhưng thực tế không phải vậy. Cô chẳng những không giảm tốc độ vì cây gậy văng tới, thậm chí phản xạ né tránh cũng không có.
Cây gậy đập mạnh vào thái dương của Lư Linh Vận ở khoảng cách hai mét trước vạch đích, cô loạng choạng ngã về phía trước……
Cảnh tượng sau đó giống như một bộ phim hành động, ngay khi Lư Linh Vận chạm đất, cô lộn người một vòng dựa vào vai trái, sau đó bật dậy, vượt qua vạch đích.
Nếu cô không giơ tay ôm góc trán bị đập trúng, người có thị lực kém không thấy cây gậy sẽ nghĩ rằng đó là thói quen khi vượt vạch đích của cô —— Cú nhào lộn của Lư Linh Vận, chẳng khác nào tia chớp của Usain Bolt.
Cho đến khi Lư Linh Vận được vài tình nguyện viên Chữ thập đỏ đưa ra khỏi tầm mắt của mọi người, khán giả trên khán đài mới đồng loạt thốt lên tiếng Wow —— đầy kinh ngạc.
Kết quả cuộc thi hiện lên trên màn hình lớn, làn thứ ba đã cán đích trước làn thứ tư kế bên.
"Đỉnh nóc kịch trần, bị đánh trúng mà còn có thể lộn nhào qua vạch đích đoạt hạng nhất." Không biết ai đã nói một câu như vậy.
"Tôi hay té ngã nên biết phòng bị khi ngã." Không hiểu tại sao, trong đầu Đổng Thạc đột nhiên xuất hiện câu nói ấy.
Cô thật sự
"thường xuyên ngã và biết phòng ngã".
Chưa đến một tháng mà đã thấy hai lần, bị xe điện đụng trúng chỉ trầy xước một chút; bị gậy tiếp sức đánh trúng, lại lộn người để giải quyết.
Đổng Thạc sờ cằm, không rõ đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat:
"Bọn em đang ở phòng y tế, anh có đến không? —— Đổng Sương"
Đổng Thạc thở dài, cất điện thoại, hỏi đại một người đường đến phòng y tế, sau đó đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi xuống khán đài. Vừa bước ra khỏi sân vận động, bước vào con đường có bóng râm, chưa đi được bao xa, anh đã bị đống giấy A4 bay đầy trời chắn lối.
Anh cúi xuống nhặt vài tờ, ngẩng đầu lên nhìn hướng những tờ giấy ấy bay ra. Nhưng vừa ngẩng đầu thì lập tức chạm vào một ánh mắt như đã từng quen biết, từng bước chân nhỏ chầm chậm chạy tới.
A, cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!