Chương 24: (Vô Đề)

"Chị đã…… hoặc là chết rồi, hoặc là còn sống nhưng còn đau khổ hơn cả chết."

"Chị em mất rồi, ông ta lại bắt đầu đánh mẹ. Cuối cùng có một lần, mẹ phản kháng, bà ấy cầm dao phay, một nhát đâm thủng bụng của ông ta, chém gãy sống mũi của ông ta. Sau đó ông ta vào bệnh viện, mẹ vào tù. Ông ta không chết, ở bệnh viện đập đồ đánh người.

Sau khi xuất viện, ông ta lại đến đánh em.Lần đầu tiên bị ông ta đánh…… lúc đó em mới biết, khi ông ta dùng dây nịt đánh người, ông ta dùng đầu có khóa sắt. Cục sắt ấy đập vào người, chị em như thế nào chịu được?

Ngày qua ngày, năm qua năm?Thở dài một tiếng:Sau đó, ông ta phát rồ, giết người, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, còn em thì bị đưa vào cô nhi viện, bởi vì ông nội không nuôi em nổi, em cũng không dám ở lại ngôi nhà đó nữa.Tuổi thơ nực cười cứ thế mà kết thúc…… Sau đó, suốt nhiều năm, em không dám chạm vào quá khứ ấy nữa…… Cho đến một năm trước, anh đến tìm em, nói rằng ông nội em mắc bệnh Alzheimer, bảo em — người giám hộ duy nhất đã trưởng thành, ký tên đưa ông vào viện dưỡng lão.Em hỏi ông nội chuyện năm đó, hỏi ông, chị em đâu rồi. Nhưng ông không nói rõ ràng, lúc thì nói tên khốn đó đã bán chị cho bọn buôn người đổi lấy ba bốn trăm ngàn, chị đã bị đưa đến Tam giác Vàng (*) làm nô lệ; lúc thì nói chị chết rồi, trong trận tuyết lớn đêm đó, bị chết cóng, chính tay ông đã chôn chị sau núi."

(*) Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới 3 nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng, theo đó, những cánh đồng anh túc năm xưa được thay bằng những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt. 

"Chị đối xử với em rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt, nhưng mười mấy năm qua, không một ai, bao gồm cả em, nhớ đến chị. Đến khi nhớ ra rồi hỏi thăm, chị đã…… hoặc là chết rồi, hoặc là còn sống nhưng còn đau khổ hơn cả chết."

"Đến bây giờ, ông trời để em gặp lại chị……"

"Em sợ, chị nhận ra em, em sợ, em sợ chị nhắc lại chuyện năm xưa, sợ chị hỏi em, những năm qua em đã làm gì, tại sao chưa từng quan tâm đ ến chị; chị không thừa nhận em, em càng sợ hơn……"

"Em muốn tìm lại chị, muốn nói với chị, xin lỗi, nhưng em lại……" Trâu Tường Bình không nói nữa, chỉ khóc nức nở lắc đầu.

Đổng Thạc đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Trâu Tường Bình, người đã trưởng thành nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh không an ủi, chỉ nói:

"Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi." Sau đó anh đến quầy bar trả tiền, rồi rời đi.

Ra khỏi khách sạn, Đổng Thạc buông tiếng thở dài, như muốn trút hết cảm xúc tích tụ sau khi nghe câu chuyện kia, cố gắng, mặt đỏ bừng vì hít sâu, sau đó thở ra.

Thở xong, lại hít mạnh một hơi không khí lành lạnh ban đêm, sau đó nhấc chân, tiếp tục bước đi.

———

Hai mươi ba mươi phút sau, Đổng Thạc đầu óc mơ hồ, vô thức đi bộ về đến trước cửa nhà. Anh vỗ trán, nhớ tới chuyện Trâu Tường Bình nhờ vả.

Thế là, anh gọi điện thoại cho bạn học đại học hiện đang làm việc ở trung tâm giám định tư pháp.

"Alo, Tiểu Dương, lâu rồi không gặp…… Ừ, ừ. Có chuyện muốn hỏi…… Chỗ các cậu có làm giám định quan hệ huyết thống không? À không, một người bạn nhờ vả.

Tất nhiên, tôi không có hứng thú phạm tội lạm dụng quyền lực, tất nhiên là tự bỏ tiền túi. Ừ…… Đúng, đúng, đúng, nước bọt trên chai nước khoáng và tóc. Ừ, ừ, thế là được. Ngày mai giờ làm việc tôi qua nhờ cậu.

Cảm ơn, ừ, tắt máy nhé.

"Cất điện thoại, thở dài một hơi, Đổng Thạc đi về phía cửa nhà. Vừa đi vừa suy nghĩ. Lư Linh Vận, cô có phải con gái của Lý Phúc và Lư Ki…… Lý"Ê" không? Ông ngoại cô họ Lư, chỉ là trùng hợp sao? Như vậy, giữa cô và Vương Thắng đã xảy ra chuyện gì? Trong giấc mơ của cô xuất hiện gương mặt của Vương Thắng, cho nên, đêm ấy, cô ở hiện trường, vậy tại sao cô lại rơi xuống sông?

Trưa nay, lại trùng hợp đúng lúc Vương Thắng tử vong?

Rốt cuộc, cô có bí mật gì?

Tháo chìa khóa đeo trên thắt lưng xuống, Đổng Thạc thở dài, như tạm thời thở ra hết mọi thắc mắc trong lòng, biến khuôn mặt đang chau mày thành khuôn mặt sáng láng, hít một hơi sâu, đẩy cửa vào.

Con về rồi…… Ơ?

Cánh cửa vừa mở ra, nụ cười trên khuôn mặt Đổng Thạc không giữ được nữa. Bởi vì, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà anh, đang trò chuyện cùng Đặng Tử Du, chính là Lư Linh Vận mà anh đang suy nghĩ cả buổi.

Anh chú ý thấy, ống quần của Lư Linh Vận đang xắn lên, để lộ vết trầy xước máu me trên hai đầu gối, vết thương tượng tự cũng có trên khuỷu tay phải.

Ồ, anh về rồi.

Đổng Sương cầm hộp y tế bước ra từ phòng trong.

Đổng Thạc: Đây là……?

"Đây là đàn chị khóa trên của em gái con, tên là Lư Linh Vận." Người trả lời là Đặng Tử Du:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!