Hành lang dẫn đến phòng phẫu thuật được bao phủ bởi tiếng khóc, một đứa bé không thể kiềm chế được mà òa khóc, cùng với tiếng nức nở cố kìm nén của người mẹ.
Từ xa Lư Linh Vận đã nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở góc hành lang, cô con gái úp mặt lên vai mẹ, cánh tay trái quấn băng, người mẹ vừa ôm con gái, vừa nhìn cánh cửa đóng chặt đang sáng đèn nọ bằng ánh mắt lo lắng.
Lư Linh Vận không bước đến đó vì cô bị Xa Nhuệ đưa vào một căn phòng nhỏ chứa đồ lặt vặt trong góc, thoạt nhìn như được cảnh sát tạm thời sử dụng làm văn phòng.
Đổng Thạc đang ngồi bên trong, thấy Lư Linh Vận đến, anh lấy một chiếc ghế xếp nhỏ từ trong góc, đặt trước mặt Lư Linh Vận.
"Chuyện xảy ra vào trưa nay."
Không đợi Lư Linh Vận hỏi, Đổng Thạc đã chủ động giải thích:
"Tại khách sạn A Pháp, ba mẹ con nhà họ Trâu đang ăn trưa tại nhà hàng khách sạn, con gái Trâu Nhụy đột nhiên nói bụng khó chịu, anh trai Trâu Tường Bình bèn cùng cô bé đến nhà vệ sinh. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, lúc đó cửa nhà vệ sinh số 4 gần nhà hàng nhất đặt bảng"Đang dọn dẹp
", lẽ ra không nên đi vào, nhưng lúc ấy biển báo bị người qua đường làm ngã, hai anh em không chú ý đến."
"Trâu Nhụy vào trong, Trâu Tường Bình chờ ngoài cửa. Nhưng vừa vào trong, cô bé đã hét lên. Theo lời kể của Trâu Nhụy, cô bé đã gặp một người đàn ông trong nhà vệ sinh nữ, vì không chú ý rằng người đó mặc đồ nhân viên vệ sinh nên cô bé đã hét lên.
Ban đầu chuyện này vốn không to tát, nhưng trùng hợp, người đàn ông đó là nghi phạm vụ án xe công nghệ đang lẩn trốn — Vương Thắng. Tiếng hét của Trâu Nhụy khiến Vương Thắng nổi điên, anh ta rút dao mang theo bên người chém cô bé.
Trâu Nhụy bị thương tay trái, Trâu Tường Bình xông vào cứu em gái nên bị đâm một nhát vào ngực.Theo tình hình lúc đó, có lẽ Vương Thắng sợ tiếng hét của Trâu Nhụy thu hút người khác đến, nên anh ta không kịp rút dao, cũng không kịp tấn công Trâu Nhụy lần nữa, mà vội vàng trốn khỏi khách sạn.
"Đổng Thạc quan sát biểu cảm của Lư Linh Vận, nhưng không đọc được gì từ đó:"Người của chúng tôi đang truy bắt trong phạm vi toàn thành phố……Thật ra, đêm qua chúng tôi đã bước đầu xác định được Vương Thắng là nghi phạm, nhưng vì cần thời gian để xin lệnh khám xét, đến sáng nay chúng tôi mới được phép điều tra nơi ở của anh ta.
Nơi anh ta ở không để lại nhiều manh mối, nhưng đủ để buộc tội, tuy nhiên từ dấu vết trong nhà, có lẽ anh ta đã không về nhà ít nhất một tuần. Chúng tôi biết anh ta đang thiếu tiền, định truy bắt từ góc độ này, nhưng không ngờ, lệnh truy nã toàn thành phố vừa ban ra, thì đã xảy ra chuyện này.
Đúng là có vài khách sạn tuyển dụng nhân viên vệ sinh rất dễ dãi, thành phần gì cũng có, anh ta lại có giấy tờ giả trong tay, đáng lẽ chúng tôi phải chú ý đến điểm này sớm hơn, đây là sơ suất của chúng tôi.
"Đổng Thạc dừng lại, quan sát phản ứng của Lư Linh Vận, nhưng chỉ thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không rõ đang nghĩ gì. Ngay khi Đổng Thạc nghĩ rằng cô sẽ không nói gì,"Thời gian cụ thể là khi nào?Cô hỏi.Thời gian?Thời gian chính xác khi nghe tiếng hét từ nhà vệ sinh số 4.
"Mặc dù không hiểu tại sao Lư Linh Vận quan tâm đ ến vấn đề này, nhưng Đổng Thạc vẫn đáp:"12 giờ 44 phút trưa.Anh còn bổ sung:Vương Thắng vào nhà vệ sinh dọn dẹp lúc 12 giờ 32 phút, tấm bảng đang dọn dẹp ngã lúc 12 giờ 39 phút.
"Lư Linh Vận gật đầu, không giải thích vì sao mình hỏi câu hỏi như thế. Đổng Thạc từ bỏ việc tìm hiểu lý do, anh nói tiếp:"Tôi gọi cô đến không phải vì chuyện này.
"Lông mày của Lư Linh Vận nhíu lại."Thật ra, trước khi đi cùng em gái đến nhà vệ sinh, Trâu Tường Bình đã gửi tin nhắn cho tôi, lúc đó tôi đang bận điều tra vụ án nên không thấy. Mãi cho đến vừa rồi tôi mới thấy tin nhắn. Sau khi xem xong, tôi liền nhờ Xa Nhuệ đưa cô đến đây.
"Anh đan hai tay trước mặt, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên sắc bén:"Cậu ấy tìm tôi vì muốn nhờ tôi giúp cậu ấy điều tra một chuyện.
Cô có biết đó là gì không?
"Nhớ lại giọng điệu của Đổng Thạc trong cuộc điện thoại lúc nãy, lông mày của Lư Linh Vận càng nhíu chặt hơn."Thật ra Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy đều là con nuôi vợ chồng họ Trâu, tôi không nhớ liệu mình có nói cho cô biết chuyện này hay chưa, nhưng tôi đoán cô đã biết rồi. Dù trên phương diện pháp luật hai đứa trẻ ấy là anh em, nhưng thực tế lại không có quan hệ huyết thống.
Khác với Trâu Nhụy lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, Trâu Tường Bình được gửi vào cô nhi viện sau khi gia đình gặp chuyện năm cậu bé tám tuổi, vài tháng sau đó, cậu bé được vợ chồng họ Trâu nhận nuôi.
"Đổng Thạc phát hiện, khi anh nói đến đây, đôi tay đặt trên đầu gối của Lư Linh Vận vô thức siết chặt lại."Trong gia đình gốc, cậu ấy có một người chị lớn hơn cậu ấy bốn năm tuổi. Người chị này đã mất tích khi cậu ấy tám tuổi, cậu ấy nhờ tôi giúp tìm người ấy. Cậu ấy đã gửi cho tôi một bức ảnh có hình của chị gái.
"Nói đến đây, Đổng Thạc lấy điện thoại ra:"Gia đình cậu ấy rất nghèo, rất hiếm khi chụp ảnh, đây là ảnh chụp khi cậu ấy chào đời, cha mẹ dùng máy ảnh mượn từ hàng xóm để chụp kỷ niệm.
Đây cũng là tấm ảnh duy nhất có hình của chị gái cậu ấy.
"Trước mặt Lư Linh Vận, anh mở ảnh trong điện thoại:"Hình ảnh không rõ nét, tôi đã nhờ người phục hồi để nhìn rõ khuôn mặt của người ở góc tường.
"Nói xong, anh không nói gì thêm nữa, mà chỉ lặng lẽ giơ điện thoại lên. Bức ảnh trên màn hình điện thoại là một căn phòng trông rất đổ nát, tường đen sì, tạo thành bầu không khí u ám cho khung cảnh đáng lẽ phải"hân hoan" chào đón quý tử mới ra đời.
Đứng giữa tấm ảnh là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, miệng cười to, đôi mắt sáng ngời; trên giường là một người phụ nữ trung niên sắc mặt yếu ớt, nửa xoay người ôm một đứa bé dúm dó hồng hào, khóe miệng cố nhếch lên tạo thành một vòng cung nông, ánh mắt không nhìn vào máy ảnh mà nhìn vào góc bên trái phía trước.
Đổng Thạc phóng to góc mà người phụ nữ nhìn, nơi đó là một hành lang dẫn đến các phòng khác, ở góc tường nối với hành lang, có một cái đầu nhỏ ló ra. Mái tóc của đứa bé rất ngắn và rối, nếu không biết từ trước, rất khó đoán được giới tính.
Khuôn mặt và cơ thể của đứa trẻ đầy bụi bẩn, mặc một chiếc áo ba lỗ của người lớn dài đến tận đầu gối, chiếc áo bẩn đến mức không thể nhìn rõ màu. Để che khuất nửa người trên, quai áo bị buộc thành hai nút thắt rất xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!