Chương 18: (Vô Đề)

Hai mươi phút sau, nhìn hai que thử với kết quả âm tính, Đổng Thạc thở phào nhẹ nhõm. Đổng Sương vẫn không biết nguyên do, trong khi Lư Linh Vận lại bày ra vẻ mặt

"Tôi đã nói là không sao mà anh cứ không tin".

"Lát nữa vẫn nên cùng tôi đến bệnh viện, trong vài tháng tới, mỗi tháng kiểm tra một lần, không toàn hoàn loại trừ khả năng này, tôi không yên tâm."

Anh nói.

Lư Linh Vận nhìn ngón áp út đang bóp miếng bông của mình, trong lòng thở dài.

Sao vậy? Đổng Thạc nhạy cảm nhận ra phản ứng của cô:

"Cô đừng quá áp lực, chuyện này……"

"Không phải, tôi không lo lắng về việc có nhiễm bệnh hay không, chẳng qua tôi cảm thấy," Cô tháo miếng bông, ném vào thùng rác bên cạnh:

"Thế này thật lãng phí máu, máu của tôi quý lắm."

Đây là sự thật không thể chối cãi.

…… Đổng Sương vốn tích lũy một bụng nghi vấn đang định bắ n ra liên hoàn, thế mà lại bị câu nói của Lư Linh Vận làm quên hết, nên chỉ đành tiếp tục ở một bên nhìn cuộc trò chuyện kỳ lạ của anh mình và Lư Linh Vận.

"Cô đã biết từ trước?"

Đổng Thạc hỏi.

Hả? Lư Linh Vận không hiểu.

Đổng Thạc đặt hai tay lên đầu gối, nhích đến gần Lư Linh Vận đang ngồi trên băng ghế:

"Cô biết cô ta có lý do khác khi bước vào con đường ấy, cho nên mới cố ý k1ch thích cô ta."

Vị cảnh sát họ Đổng này đúng là tận dụng triệt để những lời văn vở.

Đổng Thạc vốn nghĩ rằng cô sẽ phủ nhận không chút do dự, nào ngờ cô lại tỏ ra ngây thơ chớp mắt, đáp lại một cách thản nhiên: Đúng vậy, thì sao?

Khóe mắt của Đổng Thạc giật giật.

Nhìn Lư Linh Vận trước mắt, lớp trang điểm lòe loẹt đã được tẩy sạch, áo khoác da đã được tháo xuống, cúc áo cũng được cài lại ngay ngắn chỉnh tề, không hiểu sao, Đổng Thạc lại cảm thấy rằng, Lư Linh Vận hiện tại mới là người đang diễn, miệng đầy lời dối trá.

Hình ảnh không chỉnh tề, hùng hổ dọa người của cô trong phòng thẩm vấn, so với cô bây giờ — vẻ ngoài nghiêm túc nhưng thực tế lại luôn đùa cợt lừa gạt, đẩy mọi người mọi thứ ra khỏi thế giới của mình, lại trở nên chân thật hơn nhiều.

Vậy, trong hai hình ảnh này, rốt cuộc cái nào mới là Lư Linh Vận thật sự? Lúc nãy, những lời trong phòng thẩm vấn, liệu có ẩn chứa chút nào đó tiếng lòng thật sự của cô không? Những tiếng lòng mãi mãi không thể nói ra trong tình huống bình thường?

Trong lúc Đổng Thạc đang suy nghĩ lung tung, Lư Linh Vận lại lên tiếng: Kịch bản.

Gì cơ? Đổng Thạc bừng tỉnh.

Kịch bản. Vẻ mặt của Lư Linh Vận rất nghiêm túc:

"Anh đã từng nghe chưa?"

Kịch bản gì?

"Người ta nói rằng, tất cả mọi thứ xảy ra trên đời đều được định sẵn, mà thứ ghi lại, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc đời mỗi người, đến những biến đổi lịch sử của xã hội, chính là"kịch bản.

"Ý chị là…… số phận? Lịch sử? Hay là, cuộc đời là một vở kịch, mỗi người chúng ta đều là diễn viên, tất cả những gì chúng ta làm đều tuân theo kịch bản được viết sẵn. Hoặc là, chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết, trên chúng ta có"tác giả, đấng sáng thế?

Đổng Sương — người đã nhịn nãy giờ, lên tiếng, chỉ là cô ấy không biết tại sao hai người lại đột nhiên rẽ sang chủ đề huyền học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!