Trong phòng thẩm vấn, Lư Linh Vận và cô gái họ Lưu kia ngồi ở một đầu, đầu bên kia là Đổng Thạc và cảnh sát Tăng Triết Phương. Xa Nhuệ thì cầm một chiếc notebook đứng ở một góc phòng, sửng sốt ngây người nhìn diện mạo mới của Lư Linh Vận.
Khi Lư Linh Vận đề nghị mượn đồ trang điểm, cậu ta cứ tưởng cô sẽ từ một sinh viên vận động viên giản dị biến thành một người mẫu trang bìa tạp chí thời trang, chân đi giày cao gót, ngẩng cao đầu nhìn đời bằng nửa con mắt.
Nhưng không ngờ, người cầm đồ trang điểm và bước vào nhà vệ sinh là Lư Linh Vận, nhưng người bước ra lại sinh vật đang ngồi trước mặt cậu ta, chân bắt chéo, viền mắt trang điểm nhòe nhoẹt, kem nền quẹt như bản đồ, son môi bị nhòe một nửa, nửa kia tạo thành dáng vẻ như vừa hút máu xong, quần áo không chỉnh tề, tóc tai xốc xếch.
Chiếc đồng hồ trên tay trái và bao cổ tay trên tay phải — hai thứ bình thường không rời người cô, hiện tại đã được tháo xuống. Phần cổ tay áo bên trái lộ ra nửa dãy số màu đen như hình xăm, còn làn da trên cổ tay phải thì có vẻ hơi gồ ghề, tựa như vết xước hoặc một vết sẹo sâu để lại.
Áo sơ mi và quần jeans thì vẫn như cũ, nhưng nửa người trên đã khoác thêm một chiếc áo khoác da kiểu dáng nổi bật không rõ từ đâu mà có. Áo khoác không kéo khóa, cổ áo sơ mi bị lệch, ngay cả cúc áo cũng cài sai chỗ.
Cách biến đổi này khiến toàn bộ diện mạo của Lư Linh Vận trở nên không có chỗ nào không khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa, nghi ngờ trước đó cô đã làm chuyện táy máy tay chân với ai đó.
Về phần phối hợp diễn xuất mà trước đó Lư Linh Vận tự tin đề xuất, Xa Nhuệ nghĩ rằng cô sẽ dùng kỹ năng lừa bịp cao siêu mà cô từng lừa cậu ta để giúp cảnh sát lấy lời khai.
Nhưng không ngờ, kể từ khi cuộc thẩm vấn bắt đầu cho đến giờ, đã hơn hai mươi phút trôi qua, sếp Đổng và chị Tăng đã nói đến khô cả miệng, mà hai người kia gộp lại cũng không nói quá ba từ.
Cô gái họ Lưu kia không mở miệng vốn đã nằm trong dự liệu, nhưng còn Lư Linh Vận……
Không biết nội tình, vẫn nghĩ Lư Linh Vận cũng là thành viên trong nhóm quý cô, cảnh sát Tăng Triết Phương vẫn kiên nhẫn nói gì đó.
Cô gái họ Lưu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu đếm những hạt tròn đính trên bức tường trắng tinh, thỉnh thoảng liếc qua đồng nghiệp xa lạ bên cạnh, nhưng chưa bao giờ đối mắt với người nọ.
Còn Lư Linh Vận thì từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngả người vào ghế, chân bắt chéo, cúi đầu, dùng tay trái cào vết thương trên cổ tay phải, cào không mạnh nhưng rất chăm chú, như thể đang cố gỡ bỏ một thứ gì đó vô hình trên đó.
Dường như nói đến mệt lả, Tăng Triết Phương đột nhiên dừng lại, căn phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh.
Sự yên tĩnh bất ngờ này khiến Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, cô như vô tình liếc nhìn mấy tấm phác họa trên bàn. Như bị Lư Linh Vận ảnh hưởng, cô Lưu cũng rời mắt khỏi bức tường.
Bất thình lình, năm người trong phòng đối diện với nhau.
"Là con gái, lại còn trẻ, sao lại không biết quý trọng bản thân mình như vậy?" Không rõ xuất phát từ loại tâm lý gì mà Tăng Triết Phương — người lớn hơn Lư Linh Vận cả một con giáp, đột nhiên nói một câu như vậy.
Lư Linh Vận dừng động tác cào cổ tay:
"Không quý trọng bản thân?" Nửa lông mày nhướng lên cùng với eyeliner như ma quỷ, không hiểu tại sao, lại cô đọng thành một loại châm biếm, nhưng không rõ đối tượng mà cô châm biếm là ai.
Tựa như thấy dấu hiệu đột phá, Tăng Triết Phương và Đổng Thạc nhìn nhau một cái.
"Một cô bé, một mình kiếm sống ở thành phố này, đúng là không dễ dàng. Nhưng so với công việc đó, luôn có những lối sống tốt hơn, quý trọng bản thân mình hơn." Đổng Thạc nghiêng người về phía trước một chút, nói với giọng đầy chân thành.
"Lối sống tốt hơn? Không quý trọng bản thân mình?" Lư Linh Vận hạ chân xuống, dựa nửa người vào bàn, như sẵn sàng nhào tới bất cứ lúc nào:
"Anh cảnh sát, thay vì hỏi tại sao chúng tôi không quý trọng bản thân, sao không đi hỏi mấy gã đàn ông ngoài kia, tại sao không quản được chân của mình?"
Ánh mắt sắc bén dừng lại giữa chân…… của Đổng Thạc.
……
Hai vị cảnh sát. Lư Linh Vận mỉm cười, li3m son môi bị lệch như ma quỷ đang thưởng thức máu tươi dính trên khóe môi, khiến Xa Nhuệ đang dựa vào tường không kìm được mà rùng mình, ót đập vào tường vang lên một tiếng cộp.
"Hai vị cảnh sát chắc từ nhỏ đến lớn đều là người đứng trên đỉnh xã hội nhỉ?" Cô nhoài người lên phía trước: "Cha mẹ là người có tiền, họ hàng cũng là dân thành phố.
Không lo cái ăn, không lo cái mặc, ngày nghỉ cuối tuần còn có thể đi chơi khắp nơi, chưa từng nghèo túng, cũng chưa từng thấy xung quanh mình nghèo túng.
Học tiểu học, trung học, phổ thông toàn học lớp chọn, thuận buồm xuôi gió vào đại học trọng điểm, chẳng chút thấp thỏm trở thành cảnh sát, trẻ tuổi đã làm cán bộ, đứng trên đỉnh cao, tinh anh trong tinh anh. Khó khăn trắc trở lớn nhất mà mấy người từng gặp chắc là kỳ thi đại học nhỉ?
Thêm kỳ thi công chức nữa? Đúng không?Người như mấy người,
"Nửa người trên đã dán lên mặt bàn:"Đến đây giáo dục chúng tôi cách yêu quý bản thân mình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!