Chương 14: (Vô Đề)

"Chẳng lẽ hai vị cảnh sát đây cho rằng, tôi là đồng phạm?"

"Không thể loại trừ……" Vừa bị Đổng Thạc lườm một cái, Xa Nhuệ lập tức hậm hực ngậm miệng lại.

Lư Linh Vận cười nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt:

"Hay là, cảnh sát cho rằng, tôi có liên quan đến người chết mà các anh đề cập đến? Cái chết của người đó liên quan đến tôi? Tôi…… giết……"

Không phải.

Giọng của Đổng Thạc rất trầm, chứa chút cảm xúc khó tả:

"Hoàn toàn ngược lại, cô không phải đồng phạm, mà là một nạn nhân khác."

Một nạn nhân khác.

Ngón tay đặt trên bàn của Lư Linh Vân run lên mất kiểm soát, tầm nhìn mắt phải hơi mờ, mí mắt giật không ngừng, tựa như nhãn cầu có thể bật ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào.

"Cô nói mình không nhớ gì về tối hôm đó, nhưng lại có thái độ bình thản về chuyện mất trí nhớ của mình. Sự bình thản này thường chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, cô mắc bệnh tâm thần, đã quen với việc mất trí nhớ; thứ hai, cô đang nói dối. Tôi nghiêng về khả năng cô đang nói dối hơn."

"Tương tự, nếu đêm đó cô có mặt ở hiện trường nhưng chọn giấu giếm, đại khái có hai lý do: Một, cô bị uy hiếp, không thể nói ra sự thật; hai, sự thật liên quan đến một số bí mật mà cô không muốn người khác biết. Về điểm này, tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Cô đoán không sai, mấy ngày nay quanh cô thật sự có cảnh sát chìm. Theo quan sát gần đây của bọn họ, cô không giống bị uy hiếp.Cô chỉ bắt đầu hợp tác điều tra khi tôi đề cập đến vết máu tại hiện trường và kết quả xét nghiệm DNA. Sau khi cô gặp tôi, điều đầu tiên cô làm là kiểm chứng sự thật về vết máu và kết quả xét nghiệm, điều này chứng tỏ, cô biết về sự tồn tại của vết máu, biết chủ nhân của vết máu là ai, mà một khi danh tính của người đó được xác định, sự hiện diện của cô tại hiện trường đêm đó sẽ trở thành sự thật không thể chối cãi.Khi chúng tôi đề cập đến một người chết, biểu cảm của cô là ngạc nhiên chứ không phải giật mình sửng sốt. Nói cách khác, trong tiềm thức của cô, cô không sợ người chết bị chúng tôi phát hiện, vì vậy, cái chết của người đó không liên quan đến cô. Vậy, người đó là ai?

Một người quen biết cô, có thể khiến cảnh sát lần ra nguồn gốc của cô, hoặc là, chính bản thân cô?

"Lư Linh Vận siết chặt bàn tay giấu sau lưng."Nếu giám định vết máu không sai, thì lượng máu gây tử vong và phiếu kiểm tra sức khỏe sau khi cô được cứu ngày đó đã loại trừ khả năng sau.

Nhưng……

"Đổng Thạc gõ tay lên mặt bàn, suy nghĩ rồi tiếp tục nói:"Tôi vốn tưởng rằng đọc giấc mơ vốn chỉ là cách nói lừa bịp của cô, nhưng từ phản ứng của cô tối qua và sáng nay, cô đã cung cấp manh mối trong phạm vi cho phép, mong muốn bắt hung thủ của cô không kém hơn chúng tôi.Tối qua khi khuôn mặt mờ ảo của hung thủ được thu thập, não bộ của cô chìm trong đau khổ, giận dữ, căm thù. Mà trước đó, cảm xúc của cô giống như lo lắng.

Tuy rằng suy luận dựa trên công nghệ này có độ sai lệch lớn và không có cơ sở pháp lý, nhưng ở một mức độ nào đó, có thể loại trừ khả năng cô là đồng phạm.

Mặc dù giấc mơ chỉ là giấc mơ, nhưng khi mơ thấy cảnh tương tự với hiện thực, cảm xúc không thể lừa người.

"Thậm chí có thể đo lường được cảm xúc…… Trong thoáng chốc, Lư Linh Vận hơi hối hận với việc đồng ý đọc giấc mơ lúc đầu."Tất nhiên,

"Đổng Thạc lại bổ sung một câu:"Điều này phải được xác định sau khi chắc chắn được nghi phạm thật sự là hung thủ, chứ không phải do xem quá nhiều phim kinh dị nên não của cô đã tạo ra manh mối giả bằng cách sử dụng khuôn mặt của diễn viên.

"Nếu có thể, cô thật sự mong rằng đó là do mình xem quá nhiều phim ảnh. Lư Linh Vận tự giễu trong lòng."Tuy nhiên, qua điều tra của chúng tôi, ngoài việc chuyên ngành học của cô là khoa học máy tính, cô không có nửa điểm tương đồng hay giao thoa nào với chân dung của hung thủ.

Từ miêu tả của Đổng Sương về tình hình đêm đó, có vẻ như không có đồng phạm, đặc biệt là đồng phạm nữ.Khoan khoan.

"Xa Nhuệ không nhịn được mà xen vào:"Cô ấy không phải đồng phạm, nhưng lại xuất hiện tại hiện trường hẻo lánh, thì chỉ có thể là một nạn nhân khác thôi, đúng không? Nói cách khác, cô ấy bị trói tay trói chân rồi bị ném xuống sông Thúy, là do cùng một hung thủ làm.

Cùng một hung thủ gây án, tại sao đến lượt cô ấy, lại thay đổi hoàn toàn phương thức gây án?

"Bởi vì lúc ấy gã không phải giết người, mà là giấu"xác

". Ánh mắt của Lư Linh Vận trở nên hơi ảm đạm."Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến người chết không rõ danh tính?

"Xa Nhuệ vẫn đang miệt mài băn khoăn:"Chẳng lẽ người chết là hung thủ?

Nhưng mà……Đêm hôm đó,

"Sau một hồi im lặng, Lư Linh Vận cuối cùng cũng lên tiếng, cô rụt bàn tay đang đặt trên bàn lại rồi giấu sau lưng, thở dài lắc đầu:"Tôi chỉ biết đêm đó không có ai chết cả, hung thủ vẫn còn sống, cũng không hề có người bị hại thứ tư.

Những điều khác tôi không thể nói rõ, nhưng ít nhất điều này, tôi có thể chắc chắn. Còn khuôn mặt mosaic (*) này,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!