Lư Linh Vận biết mình lại đang mơ, vì cô lại một lần nữa bước vào thế giới chỉ có tuyết trắng. Thế nhưng, tuyết này không phải tuyết kia, giờ đây người đứng trên tuyết trắng không phải cô lúc nhỏ, mà là cô sắp tốt nghiệp đại học.
Tuyết ở đây rất kỳ lạ, mặc dù rơi liên tục không ngừng, nhưng lại không bao giờ chất đống quá mức. Dù tuyết rơi bao lâu, bồi tuyết cũng chỉ cao đến đầu gối. Bông tuyết rất lớn cũng rất cân đối, mỗi bông đều có sáu cánh không ít không nhiều, mỗi cánh đều lấp lánh ánh sáng chẳng rõ đến từ đâu.
Lư Linh Vận giơ tay đón lấy một bông tuyết, lạ lùng thay, dẫu tuyết rơi trên bàn tay ấm áp của cô nhưng lại không hề có dấu hiệu tan chảy, thậm chí, ánh sáng trên mỗi cánh lại càng sáng rực hơn.
Lư Linh Vận biết những ánh sáng đó là gì, cũng như biết rằng, bông tuyết trắng xóa này là khởi đầu và kết thúc của mọi giấc mơ của cô.
Mỗi bông tuyết là một giấc mơ, là một hiện thực không còn tồn tại; còn số tuyết không bao giờ tích tụ này, chính là cuộc đời hơn hai mươi năm qua của cô, thứ bị xóa nhòa từng li từng tí.
Chọn một bông tuyết đồng nghĩa với chọn một giấc mơ cho đêm nay, Lư Linh Vận chưa bao giờ muốn lựa chọn kỹ càng, vì cô không thích tuyết, hơn nữa, lựa lựa chọn chọn ác mộng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng đêm nay, cô không thể không chọn, vì bên ngoài có người cần giấc mơ của cô, cần khuôn mặt trong giấc mơ ấy.
Không rõ đã đi bao lâu trong thế giới tuyết không có điểm cuối, cũng không rõ đã xem bao nhiêu bông tuyết, cuối cùng Lư Linh Vận cũng tìm được bông tuyết chính xác.
Cô đón lấy bông tuyết ấy rồi bóp nát nó trong lòng bàn tay.
Ánh sáng tràn ra từ bông tuyết tan vỡ, bao phủ toàn bộ thế giới tuyết. Lư Linh Vận bước vào núi rừng đêm mưa mà cô không bao giờ tình nguyện nhớ tới, không có cách nào, đành phải thế thôi……
Tiếng hét, tiếng khóc, gã hề, nụ cười nham hiểm, ánh dao, bóng máu, đáy hồ đen kịt giơ tay không thấy năm ngón…… Tất thảy qua đi, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cô sẽ lại quên đi, bởi vì thời không không còn tồn tại chỉ được phép tồn tại trong giấc mơ.
Loảng xoảng! Một tiếng động lớn khiến Lư Linh Vận hoàn toàn tỉnh giấc, cô mở to hai mắt nhưng chẳng thấy gì cả. Cùng lúc đó, cánh cửa dày nặng phát ra tiếng động khi bị đẩy ra.
Tiếp đó, một loạt tiếng bước chân chầm chậm, gót chân nối tiếp mũi chân, là Đổng Thạc, một mạch đi thẳng đến vách ngăn với cửa chính. Khi bóng người ở phía trước xuất hiện, bóng người cuối cùng biến mất.
Trong khung cảnh tiếp theo, cánh cửa phòng mở ra, qua bóng lưng của Đổng Thạc, Lư Linh Vận nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh đầy trên sàn nhà.
Chuyện gì thế?
Là giọng của Đổng Thạc.
Tiếp đó, khung cảnh lại thay đổi, Lư Linh Vận nhìn thấy một cô gái mặc đồ ngủ rộng thùng thình, tóc đen hơi rối phủ xuống mặt, mảnh vỡ thủy tinh nằm ngay dưới chân cô ấy, còn cô ấy thì nhìn chằm chằm sàn nhà với vẻ mặt khó tin.
"Tôi…… tôi làm sao thế?"
Cô ấy nói chuyện hơi lắp bắp.
"Trời ơi! Tổ tông ơi!" Một người mập mạp lách qua lối nhỏ vào phòng, làm cánh cửa kêu kẽo kẹt, là Lâm Diệp: "Đang yên đang lành sao cô từ phòng bên chạy qua đây? Cô có biết cửa chống nhiễu sóng này đắt thế nào không? Sao lại làm vỡ bình thử thuốc? Cô lấy bình thử thuốc ấy ở đâu?
Trong đó có gì không? Chẳng phải lúc nãy cô đang ngủ sao? Điện não đồ cũng biểu thị như vậy mà, sao đột nhiên đồ thị lại về không, cô làm đứt dây rồi à? Mộng du? Hả?
"Anh ta nhìn mảnh vỡ trên sàn:"Còn mang tính công kích?
Bản câu hỏi cơ bản đã yêu cầu phải trả lời trung thực mà, sao cô không nhắc đến chuyện mộng du?Tôi……" Cô gái co rúm trong góc tường, một lúc lâu không nói được lời nào.
Đổng Thạc thấy sự việc đã rõ ràng, không cần mình can thiệp, thế nên anh dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Diệp, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trò khôi hài ngoài phòng vẫn tiếp tục, nhưng trong phòng đã khôi phục yên tĩnh, Đổng Thạc bước vài bước đến bên giường, hơi khom lưng: Cô không sao chứ?
"Lư Linh Vận lắc đầu, thở dài một hơi, xoa ấn đường đau nhức vì bị tiếng ồn decibel cao đánh thức, cô vén chăn bước xuống giường, đi qua Đổng Thạc, tiến đến gần máy tính."Tôi không sao.
"Cô quay đầu nói với Đổng Thạc ở phía sau:"Đọc giấc mơ thế nào, có thành công không?
"Đổng Thạc gật đầu, sau đó lắc đầu:"Lấy được khá nhiều hình ảnh, có vài tấm chưa xử lý kỹ nhưng có độ khớp trên 63% với hiện trường vụ án. Điều đó có nghĩa chúng tôi có thể cơ bản kết luận được rằng, cô đã mơ thấy hiện trường vụ án, chứng tỏ cô đã từng đến đó.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể xác định thời gian cô đến đó, và việc cô đến đó có liên quan đến vụ án hay không. Còn về những hình ảnh có khuôn mặt người……
"Nói đến đây, Đổng Thạc dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn màn hình máy tính: Cửa sổ lớn nhất trên màn hình là một bức ảnh, thay vì gọi là khuôn mặt, chi bằng gọi là một bức tường đất được ghép bởi vô số khối lập phương có màu gần giống da người; bên cạnh bức ảnh đó là một cửa sổ có tên là"terminal
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!