"A, anh Đổng đến rồi." Từ sâu trong phòng thí nghiệm, một người đàn ông thấp béo đeo gọng kính đen bước ra.
"Tiểu Lâm, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?"
Đổng Thạc tiến lên ba bước, vỗ vai đối phương.
"Chậc, còn có thể thế nào, dưới quyền sếp, vẫn như cũ thôi." Người đàn ông cười đến mức mặt chen chúc mỡ.
"Nhìn cậu kìa. Đây, giới thiệu chút nhé." Nói đoạn, Đổng Thạc đẩy người đàn ông đến trước mặt Lư Linh Vận và Xa Nhuệ:
"Đây là Lâm Diệp, đàn em khóa dưới của tôi, hiện đang học tiến sĩ ở đây."
Sau đó lần lượt chỉ hai người:
"Lư Linh Vận, đại học hàng xóm, chuyên ngành IT; Xa Nhuệ, lính mới chỗ chúng tôi, chắc các cậu đã gặp rồi nhỉ."
Gặp rồi gặp rồi……
……
Sau một loạt câu xã giao, Lâm Diệp dẫn ba người đến trước một căn phòng:
"Dùng phòng này được không, phòng chống từ tính, trang bị tiêu chuẩn, thiết bị cũng đầy đủ. Thực ra định để mọi người dùng phòng bên cạnh, phòng mà đàn anh hay dùng đấy, nhưng đêm nay có một tình nguyện viên tham gia nghiên cứu giấc ngủ, đã chiếm phòng kia trước rồi."
"Tình nguyện viên nghiên cứu giấc ngủ?"
Lòng tò mò của Xa Nhuệ lại nổi lên.
Đúng vậy. Lâm Diệp rất tình nguyện giải thích:
"Viện nghiên cứu não rất ranh ma, thường hay liên kết chỉ tiêu tình nguyện viên với điểm cộng các môn học bắt buộc của sinh viên đại học, cho nên chỗ của chúng tôi, dù là đề tài gì, số liệu độ tuổi khoảng hai mươi chưa bao giờ thiếu."
Điện thoại trong túi áo blouse đột nhiên rung lên:
"A không còn sớm nữa, tôi phải qua bên kia, chỗ này đàn anh quen thuộc, tôi không tham gia nữa."
Ừm, cảm ơn.
Vài phút sau, Đổng Thạc đặt một chiếc máy tính bảng trước mặt Lư Linh Vận, người được anh dặn đi dặn lại không được cử động đầu.
"Cô xem các điều khoản trong này đi, mặc dù là giúp cảnh sát điều tra vụ án, nhưng chỉ cần tham gia vào chuyện này, giấy đồng ý biết tình tiết sự kiện đều phải xem và ký tên. Sau khi xem xong, nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì ký vào file PDF, sau đó in dấu vân tay vào là được."
Đổng Thạc vừa nói vừa cầm một chiếc hộp chứa các miếng dán điện cực nhỏ chừng hạt gạo, anh vén tóc của Lư Linh Vận lên rồi dán chúng lên đầu cô:
"Bên trong có khá nhiều thuật ngữ chuyên môn, nếu xem hết sẽ mất không ít thời gian, nếu cô muốn, tôi có thể giải thích đơn giản cho cô nghe."
Lư Linh Vận định gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ đến lời dặn không được cử động, thế là cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng dường như Đổng Thạc căn bản không có ý định chờ câu trả lời của Lư Linh Vận, anh nói thẳng: "Hồi cấp ba chắc cô đã học rồi nhỉ, thông tin được truyền trong tế bào thần kinh như thế nào, xung thần kinh, điện thế nghỉ chuyển thành điện thế hoạt động, rồi chất dẫn truyền thần kinh được giải phóng chẳng hạn.
Tóm lại, hoạt động của não sẽ tạo ra tín hiệu điện từ, các điện cực dán trên đầu cô dùng để đo tín hiệu điện ấy. Còn cái này,
"Anh gõ vào thiết bị lớn đặt cạnh giường, rồi chỉ vào phần giống như cái gối lõm — nơi kết nối với thiết bị và giường:"Cô có mắc chứng sợ không gian kín không?
"Lư Linh Vận lắc đầu."Vậy thì tốt, khi cô ngủ, đầu phải đặt vào chỗ lõm này. Cái máy lớn trên đây dùng để đo sự thay đổi của từ trường sinh ra khi đại não hoạt động. Bởi vì từ tính của não rất yếu, nên cần phòng chống từ tính để loại bỏ nhiễu của từ trường Trái Đất. Khi cô ngủ có cử động nhiều không?
Có đấm đá gì không?……
"Lư Linh Vận rủ mí mắt xuống:"Gần như bất động.Thế thì tốt, thế thì tốt. Thứ này cả thế giới chỉ có cùng lắm 50 cái thôi, đắt chết đi được, cô phải cẩn thận đấy nhá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!