Đổng Thạc do dự một lát, nghĩ tới nghĩ lui, vụ án ấy ngoài việc liên quan đến mình thì không có gì cần giấu giếm, nên anh trả lời: "Người thân của người liên quan đến vụ án ấy là một cụ già bảy tám mươi tuổi, có một đứa con trai khốn nạn, vợ mất sớm, lại còn mắc bệnh Alzheimer, tức là chứng mất trí nhớ tuổi già ấy.
Sau vụ án ấy, ông cụ ấy không còn người giám hộ. Lúc đó tôi tìm mãi mới tìm được một người thân trực hệ vừa tròn mười tám tuổi của ông cụ……
"Nghĩ rằng mình nói quá dong dài, anh lược bỏ phần ở giữa, trực tiếp nhảy xuống kết quả:"Nói chung, bà Trâu có chút quan hệ với ông lão đó.Trâu…… Vậy à?
"Lư Linh Vận gật đầu, không có phản ứng gì lớn, như thể vừa nghe một câu chuyện tầm phào nhạt nhẽo, còn từ"Trâu
"vừa lỡ miệng thốt ra, chỉ là nói nhầm."Anh là cựu sinh viên Đại học Y sao?
"Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi."Hả? Ừ, sao thế?Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.
"Sau khi nhận được câu trả lời, Lư Linh Vân thu hồi ánh mắt đánh giá Đổng Thạc. Sinh viên tốt nghiệp Đại học Y, trở thành cảnh sát. Còn nữa,"Trâu
", Tường Bình, một ông cụ mắc bệnh Alzheimer và đứa con trai khốn nạn gây tội. Trong đầu Lư Linh Vận xuất hiện hình ảnh một đôi bàn tay chai sạn và một gương mặt đầy nếp nhăn đen đúa vì phơi nắng lâu năm."Này, cẩn thận!
"Đổng Thạc đột nhiên kéo Lư Linh Vận về phía mình, ngay sau đó, một chiếc xe đạp công cộng phóng nhanh qua chỗ cô vừa đứng."Chạy xe trong trường mà chạy như vậy, đã vậy còn chạy lên lối đi bộ, lại còn không thèm bấm chuông.
"Đổng Thạc hơi khó chịu cau mày:"Còn cô nữa, thấy xe tới sao không tránh?
"Nhưng Lư Linh Vận giống như đang thất thần, căn bản không nghe anh nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng chiếc xe biến mất."Thấy
"xe tới…… sao? Nhưng biểu cảm kỳ lạ ấy chỉ thoáng hiện trên gương mặt trong chốc lát, ngay sau đó, cô bình thản rút tay khỏi tay Đổng Thạc, cười nhẹ và nói một câu:"Cảm ơn." Sau đó, nụ cười ấy tan biến rất nhanh.
Dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam của buổi chạng vạng, góc nghiêng khi cúi đầu xuống của Lư Linh Vận hiện rõ trước mắt Đổng Thạc, vầng sáng đỏ cam phác họa sống mũi cao thẳng và khuôn mặt thanh tú của cô. Lần đầu tiên Đổng Thạc nhận ra, nơi góc trán trái gần lông mày của cô có một vết sẹo hình lưỡi liềm mờ.
Vết sẹo đã cũ, tựa như khi còn bé té ngã do nghịch ngợm.
Vết sẹo khi còn bé sánh đôi với nắng chiều, trong khoảnh khắc đó, sự thần bí và chín chắn trên người Lư Linh Vận biến mất, rèm mi che khuất cảm xúc trong mắt cô, đôi lông mày nhíu lại, khóe miệng không hề nhếch lên, dường như cô đã biến thành một linh hồn cô độc dưới ánh hoàng hôn, một mình cảm thụ sự mông lung và sợ hãi trên đường đời dài đằng đẵng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đổng Thạc đột nhiên cảm thấy sườn khuôn mặt của Lư Linh Vận giống với nét mặt của Trâu Tường Bình một năm trước khi anh lần đầu gặp cậu bé, khi đó cũng là một buổi chiều hè với hoàng hôn như thế này, cậu bé vừa thi trượt đại học, một mình đứng trên ban công, nắng chiều màu đỏ cam che khuất đôi mắt gần như đẫm nước mắt của cậu.
Không, không phải, không giống nhau……
Có lẽ do nắng chiều khiến anh hơi hoa mắt, Đổng Thạc nhắm mắt lắc đầu. Nhưng màu đỏ cam trong đôi mắt nhắm chặt của anh chợt biến thành màu bù xanh lơ. Dưới nắng chiều đỏ cam, Lư Linh Vận trong đôi mắt lóa của Đổng Thạc biến thành hình bóng màu xanh um do ảo ảnh thị giác, một hình bóng cô độc.
Không, không phải, hoàn toàn không giống. Sao lại giống nhau được? Người trước là nỗi đau của tuổi trẻ, vết thương của sự trưởng thành; còn người sau lại là……
Hà tất phải đau, hà tất phải xót, hà tất phải nhìn lại? Thời gian luân chuyển, quá khứ đều là mây khói. Tức cảnh sinh tình, trong đầu Đổng Thạc chợt xuất hiện câu nói ấy.
Cho nên, rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cô ấy thật sự không nhớ gì sao? Mất trí nhớ phân ly (*)? Đa nhân cách?
(*) Psychogenic amnesia:
Là một dạng mất trí nhớ khác thường có chọn lọc.
Hửm? Sao thế? Lư Linh Vận quay lại.
…… Không có gì.
——
Đại học Y là trường đại học trọng điểm, nổi tiếng với nghiên cứu cơ sở hơn là lâm sàng. Mặc dù đều thuộc nhóm đại học Nhất Đại, nhưng Đại học Y lại cao hơn gần trăm điểm so với các trường lân cận.
Trong những lĩnh vực nghiên cứu khoa học hàng đầu có thể xếp hạng toàn quốc và toàn cầu của trường, nổi tiếng nhất phải kể đến Viện Khoa học Não bộ, tòa nhà cao khoảng hai ba mươi tầng nằm ở vị trí trung tâm khuôn viên chính.
Lư Linh Vận được Đổng Thạc dẫn vào tòa nhà lớn, nơi các biển báo
"Không phận sự miễn vào" xuất hiện liên tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!