Chương 100: (Vô Đề)

"Giờ đây cô đã biết toàn bộ sự thật, cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của những kẻ được gọi là bạn bè xung quanh cô, dù có quay ngược thời gian, cô cũng không thể trở lại cuộc sống bình thường.

Huống chi, dựa vào nhắc nhở mà tôi của quá khứ để lại cho chính mình, nếu tôi phát hiện cô quay ngược thời gian, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu nhé, đến lúc đó hai bên đều bị tổn thương thì không hay chút nào.Nếu như cô muốn lưỡng bại câu thương thì lưỡng bại câu thương, cùng lắm thì cứ quay ngược thời gian, nhưng như thế thì không nên.

Dù sao vòng lặp hồi tố chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, đằng nào tôi cũng không có ký ức của dòng thời gian trước, nhưng gánh nặng tinh thần đối với cô thì lớn lắm đấy, ai biết đến lần hồi tố bao nhiêu thì cô phát điên?Sao nào, hợp tác với tôi nhé?

Làm thần của thế gian, muốn gì được nấy, tha hồ tung hoành.Nếu tôi không chọn quay ngược thời gian, mà chọn trực tiếp ra tay với anh thì sao?

"Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm."A ha ha ha ha.Trác Cù bật cười:Tôi biết ngay là cô sẽ hỏi vậy mà. Yên tâm đi, tôi đã tính đến điểm này rồi. Tôi không phải Hứa Quân Duệ, không có bản lĩnh tay không khống chế Tư Thời. Cho nên tôi đã lắp cầu chì trên người mình, biến mình thành một nửa phần mềm thuật toán sự kiện di động.

Nói cách khác, ngay khoảnh khắc cô ra tay với tôi, hạt thời gian của cô sẽ bị Cục quản lý quan trắc. Kết quả bị quan trắc là gì, chắc không cần tôi nói đâu nhỉ?

"Kết quả bị quan trắc, đương nhiên Lư Linh Vận biết, thậm chí đã từng"nhìn thấy

", ở một thời không đã biến mất. Thời Liệp xuất hiện, Hứa Quân Duệ hóa thành tro. Nhìn thấy vẻ sợ hãi thoáng qua trên mặt Lư Linh Vận, Trác Cù hài lòng gật đầu, sau đó nói:"Được rồi, có muốn hỏi gì nữa không? Nếu không có thì cô cứ từ từ suy nghĩ. Tôi không vội, cho cô ba ngày đấy. Trong ba ngày này, cô muốn đi đâu, muốn gặp ai, cứ tự nhiên.

Chỉ là đừng gây rắc rối cho tôi, kẻo tôi đổi ý, đột nhiên quyết định giao toàn bộ Chuyển Tiếp, bao gồm cả cô cho Cục quản lý.Thật sao?

"Lư Linh Vận cúi đầu, hỏi một câu khó hiểu. Trác Cù không để bụng:"Chẳng lẽ không phải?

"Khinh thường cười khẩy:"Nếu suy nghĩ xong, quyết định đồng ý, thì mở máy tính bảng ở đầu giường ra, trong đó cónhiệm vụ thử nghiệm đầu tiên.

Yên tâm, nhiệm vụ không khó, tôi không muốn vừa bắt đầu đã ép cô dùng năng lực giết người này nọ, ép cô quá thì chó cùng rứt giậu mất. Nhiệm vụ đại khái là bảo cô đến cục cảnh sát loại bỏ vài thứ, dọn dẹp dấu vết của vụ án trước đó thôi.

"Nói xong, Trác Cù đứng dậy vẫy tay, định bước ra khỏi cửa."Anh nhất định phải đưa lưng về phía tôi sao?

"Lư Linh Vận ngẩng đầu lên."Hả?" Trác Cù sửng sốt, vừa quay đầu lại liền phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà Lư Linh Vận đã đến sau lưng mình, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, Trác Cù không biết mình làm sao, rõ ràng là chuyện đã tính toán vô số lần, xác định tất cả không có sai sót, nhưng giờ khắc này, khi đối diện với Lư Linh Vận bình tĩnh đứng sau lưng mình, hắn đột nhiên mất hết tự tin.

"Anh biết không, thời đại của chúng tôi có một câu nói, phản diện chết vì nói nhiều." Lư Linh Vận từ tốn thốt ra mấy chữ này.

"Này này này, cô muốn làm gì? Cô biết ra tay với tôi sẽ có hậu quả gì mà, dù không dùng năng lực thì hiệu quả của cầu chì cũng không thay đổi." Hai chân Trác Cù cứng đờ tại chỗ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười gượng gạo chắc như đinh đóng cột:

"Tôi tin cô là người biết cân nhắc lợi và hại."

Cũng không hẳn.

Lư Linh Vận mỉm cười, vỗ tay lên vai Trác Cù.

Cũng không hẳn……

Dừng. Lư Linh Vận bất ngờ ngắt lời Trác Cù, thốt ra chữ này.

Cô…… Trác Cù không nói nên lời, bởi vì hắn liếc thấy vết máu trên tay Lư Linh Vận đang đặt trên vai mình, đồng thời cùng nhìn thấy kim đồng hồ ngừng chuyển động.

Tiến, cực hạn.

Giọng Lư Linh Vận vô cảm: Chết đi, Trác Cù.

――――――

Mộ của Lư Ki.

Sau khi khắc mấy chữ này lên một tảng đá to bằng một quả bóng rổ, Hứa Quân Duệ chôn nó xuống hố đất đã đào sẵn, rồi đắp đất thành một gò đất.

Cậu? Hứa Quân Duệ vừa làm xong, Bành Toa không biết từ đâu đi tới.

"Sao cháu biết cậu ở đây?" Hứa Quân Duệ quỳ trước ngôi mô thô sơ vừa làm xong, không quay đầu lại, hỏi.

"Hồi nhỏ ở kỷ Loạn Thời, cha từng dẫn cháu đến đây. Ông ấy bảo các anh hùng liệt sĩ của Chuyển Tiếp qua các thời không, đều được chôn cất ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!