Chương 43: Là Tôi Cướp Được

Bản thân là người trong cuộc, Trầm Thiên Phong không biết từ lúc nào mà anh và Đàm Minh Viễn lại trở thành một đôi.

Anh thích đàn ông tại sao anh không biết.

Tôi nói sai gì sao? Lý Giai Kỳ rụt rè hỏi khác hẳn bộ dạng ăn nói trơn tru bảo vệ kẻ yếu khi nãy.

Cô nói mọi người trong Hải Thiên Đế Cung đều nói tôi và Minh Viễn là một đôi?

Lý Giai Kỳ chớp chớp mắt gật đầu.

Trầm Thiên Phong cạn lời luôn, đám người làm này chẳng lẽ quá nhàn rỗi rồi hay sao.

Còn cả cái người ngồi trước mặt anh nữa, chuyện khác thì không nói chứ tinh thần hóng hớt lúc nào cũng hừng hực.

Có những chuyện cô thắc mắc với anh phần lớn là đi hóng hớt về sau đó muốn chắc chắn lại.

Cô qua chỗ Minh Viễn lấy giúp tôi chút đồ.

Hơi khó hiểu khi tự nhiên Trầm Thiên Phong bảo mình qua chỗ Đàm Minh Viễn lấy đồ nhưng vẫn đáp ứng đi.

Và thế là một vòng tuần hoàn diễn ra, Lý Giai Kỳ bị Trầm Thiên Phong nhờ đi lấy đồ hết ở chỗ Đàm Minh Viễn rồi sang chỗ Tiểu Dương lại đến chỗ quản gia Lưu cuối cùng còn chạy một lượt đến khu nhà của người làm một chuyến để đưa quà mừng thọ mẹ của một cô người làm lớn tuổi.

Đứng dựa vào tường thở hồng hộc như trâu, Lý Giai Kỳ ai oán nhìn Trầm Thiên Phong.

Anh cố tình đúng không?

Trầm Thiên Phong vân đạm phong khinh ngồi nhàn nhã uống trà không để ý đến Lý Giai Kỳ đang ai oán nhìn mình, nhàn nhạt đáp.

Ừ!

Trời ơi điên mất thôi, cái người này thật quá đáng mà.

Anh có biết cả cái Hải Thiên Đế Cung này rộng lắm không?

Biết.

Biết mà anh còn bắt tôi chạy đi chạy lại nhiều lượt như thế.

Lý Giai Kỳ lớn tiếng trách móc sau đó lại uỷ khuất nhỏ giọng lại: Tuyết thì rơi nhiều, trời lại tối vậy mà bắt tôi chạy như chó đuổi bên ngoài, còn tưởng là đồ quan trọng nên tôi chạy như điên, chạy đến chân tay mềm nhũn vậy mà toàn là mấy đồ vớ vẩn.

Nhàn nhã nhấp ngụm trà, Trầm Thiên Phong nhìn Lý Giai Kỳ một cái: Sau này bớt hỏi mấy chuyện linh tinh, tôi là đàn ông bình thường, xu hướng tính dục bình thường nên không có chuyện tôi với Minh Viễn là một đôi.

Còn một lần nữa thì sẽ không đơn giản là chạy mấy vòng thế đâu.

Bị giáo huấn một trận, Lý Giai Kỳ càng thấy bực bội trong người.

Cô chẳng qua là quan tâm đến anh một chút nên mới hỏi nếu là người khác cô mới không thèm hỏi.

Xụ mặt xuống lầm lũi đi về chiếc giường nhỏ của mình, Lý Giai Kỳ không diễn tả được cảm xúc của mình lúc này là gì.

Vừa thấy có chút tủi thân nhưng cũng lại thấy chút vui vẻ, tủi thân vì bị Trầm Thiên Phong bắt chạy đến phờ người còn vui vẻ vì anh không phải dạng quan hệ đó với Đàm Minh Viễn có nghĩa anh không hề thích người cùng giới.

Hai chân để trong chăn bỗng cảm thấy lạnh, hoá ra Trầm Thiên Phong đang ngồi ở cuối giường để chân của cô trên đùi anh sau đó thoa thuốc cho cô.

Không cần đâu, mai là đỡ.

Lý Giai Kỳ rụt chân về nhưng lại bị tay anh giữ lấy.

Anh không nói gì nhưng hành động thì rất dứt khoát, cô không rút được chân về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!