Chương 37: Không Liên Quan Đến Cô Ta

Rời khỏi phòng ăn, Lý Giai Kỳ cũng không muốn ăn gì nữa.

Cô đến chơi cùng Hoan Hoan vả Hỷ Hỷ, hai con mèo mới đó mà đã lớn hơn rất nhiều, con nào cũng béo lên trông thấy, mặt tròn như bánh bao.

Nô đùa với hai con mèo khiến tâm trạng của Lý Giai Kỳ tốt hơn một chút.

Nhân lúc mọi người còn đang ăn tối không để ý đến mình, cô gọi video cho bọn trẻ ngắm mèo con.

Oa là Hoan Hoan và Hỷ Hỷ! Mẹ ơi chúng lại lớn hơn rồi.

Trước màn hình là cô bé Gia Ý, nhìn thấy hai con mèo cô bé vui mừng reo lên.

Đúng vậy lại lớn hơn rồi, chúng ăn rất nhiều nên lớn rất nhanh.

Mẹ ơi! Con muốn ôm Hoan Hoan và Hỷ Hỷ.

Gia Hân bên cạnh tiếp lời.

Chờ chúng lớn hơn mẹ sẽ mang chúng về chơi với các con, giờ phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối có ăn hết phần ăn không?

Có ạ, chúng con đều ăn hết phần ăn của mình.

Cùng với sáu bánh bao nhỏ trò chuyện một lúc rồi lại dặn dò bà ngoại và dì chú ý sức khoẻ, thời tiết lạnh nên người già hay bị đau xương khớp.

Bà và dì nhớ mặc áo ấm hạn chế ra ngoài thôi nhé, buổi tối hai người nhớ ngâm chân và xoa thuốc bóp cho dễ ngủ.

Thuốc bổ cũng nhớ uống, cuối tuần con sẽ kiểm tra.

Yên tâm, bà và dì vẫn tốt.

Chúng ta còn muốn sống lâu cùng với sáu bánh bao nhỏ nên vẫn luôn bảo dưỡng thân thể.

Bà Phương hiền từ nói.

Cúp điện thoại, nét cười trên mặt của Lý Giai Kỳ cũng biến mất.

Cạch!

Cô trốn ở đây làm cái gì thế? Tôi tìm cô mệt lắm cô có biết không?

Ngô Việt Bân từ đâu chạy đến, trời lạnh mà trên trán anh ta còn rịn ra một tầng mồ hôi.

Anh không thấy là tôi quang minh chính đại ở đây à, trốn lúc nào?

Đúng đúng đúng, là tôi nói sai.

Rõ ràng là như vậy còn gì.

Lý Giai Kỳ bĩu mỗi.

Lý Giai Kỳ! Tôi đói.

Ngô Việt Bân giọng đầy ủy khuất, giương đôi mắt đáng thương nhìn Lý Giai Kỳ.

Anh vừa mới ăn xong mà đã kêu đói rồi.

Anh là Thao Thiết chuyển thế à?

Nhìn cái bản mặt xấu xí đấy tôi nuốt không nổi cơm cho nên vẫn đói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!