Thương thế của Trầm Thiên Phong vẫn chưa khỏi lại một mực muốn đi làm cho nên mọi người ai cũng lo lắng, Tiểu Dương và Lý Giai Kỳ gần như không rời mắt khỏi anh lúc nào.
Cẩn thận đỡ Trầm Thiên Phong ngồi xuống ghế, Lý Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt một ly nước ấm lên bàn làm việc của anh.
Vết thương của anh vẫn còn mới nên đừng uống trà nữa, tôi lấy cho anh lý nước ấm rồi.
Nếu có cần gì cứ gọi tôi và Tiểu Dương, nếu thấy khó chịu nhất định phải gọi ngay đấy.
Cô bắt đầu nhiều lời từ bao giờ thế? Trầm Thiên Phong không quan tâm lắm vừa xem tài liệu vừa hỏi.
Anh chẳng qua chị bị thương nhẹ, vết thương không quá nghiêm trọng vậy mà cô cứ càm ràm đủ chuyện phải chú ý với anh.
Tôi lo cho anh thôi, anh chẳng nói anh như cha mẹ tái sinh của tôi sao? Tôi quan tâm đến ân nhân của mình cũng không được à? Lý Giai Kỳ bĩu môi nói, trong lòng thầm nghĩ dù sao anh cũng từng gọi tôi là mẹ, quan tâm anh như con trai tôi thôi.
Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.
Có gì cần nhớ phải gọi bọn tôi đấy, chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi.
Lý Giai Kỳ không quên dặn dò một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Nhìn vào cánh cửa vừa mới khép lại Trầm Thiên Phong nở một nụ cười không rõ phát hiện.
Buổi sáng trôi qua coi như là suôn sẻ, Trầm Thiên Phong rất ngoan ngoãn ngồi làm việc không phiền đến hai người đang canh bên ngoài.
Anh nói xem có phải ông chủ của chúng ta là mình đồng da sắt không? Hay là anh ta không có cảm giác đau? Vừa ăn Lý Giai Kỳ vừa hướng về Tiểu Dương hỏi.
Tất cả đều không phải.
Tiểu Dương lắc đầu thành thật trả lời: Từ lúc biết chủ tịch đến nay chưa bao giờ tôi thấy ngài ấy nghỉ ngơi lúc bị thương cả, đây là lần đầu tiên cho nên hôm nay ngài ấy muốn đi làm cũng không có gì ngạc nhiên.
Làm để chết hay sao mà không muốn nghỉ.
Lý Giai Kỳ lầu bầu một lúc, cô không muốn ăn nên cứ chọc chọc đồ ăn trong bát.
À phải rồi, Quách Diệp lại là chuyện thế nào?
Thế nào là thế nào, không phải chủ tịch nói rõ rồi sao? Tiểu Dương khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.
Vậy tôi hỏi anh, nghỉ ngơi trong lời nói của chủ tịch là theo nghĩa nào?
À chuyện này sao.
Tiểu Dương như nhận ra thắc mắc của Lý Giai Kỳ, anh khẽ cười thản nhiên nói: Ở trong tay chủ tịch có khá nhiều mỏ kim cương và đá quý, công nhân làm việc cũng không phải số lượng nhỏ.
Phần lớn họ là dân địa phương nhưng cũng có không ít người từng đối đầu với chủ tịch.
Quách Diệp là bị đưa đến đó, thời gian sau này của bà ta chỉ có thể dựa vào bản thân.
Những bại tướng kia cũng không phải người ăn chay một khi biết Quách Diệp từng là người thân cận của chủ tịch liệu có để bà ta yên hay không.
Bà ta đi theo chủ tịch bao nhiêu năm vậy mà lại mắc phải sai lầm đơn giản nhất.
Âu cũng là bà ta tự làm tự chịu khó thể trách người khác.
Càng nghe Lý Giai Kỳ càng thấy con người của Trầm Thiên Phong quá thần bí.
Những gì cô biết về anh chỉ như phần nổi của tảng băng trôi, phần chìm dưới nước có bao nhiêu cô không hề biết.
Lý Giai Kỳ hiểu việc Trầm Thiên Phong bị thương là một bí mật vậy mà Quách Diệp lại tiết lộ ra bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!