Một lần giúp đỡ người khác tắm rửa sóng gió nhất từ trước đến nay trong cuộc đời của Lý Giai Kỳ.
Kết quả là Trầm Thiên Phong tự mình gội đầu còn Lý Giai Kỳ thì nhăn nhó ôm bả vai ra ngoài.
Đang ngồi nắn b óp bả vai cho đỡ đau thì thấy Trầm Thiên Phong trở ra.
Anh vẫn chỉ mặc một chiếc qu@n lót, tóc thì vẫn ướt nhỏ nước xuống ngực và vai.
Đêm hôm trước khi lau người cho anh, vừa nãy lại giúp anh tắm rửa, cô biết ở cánh tay và sau lưng của anh có mấy vết thương chưa liền hẳn có lẽ là bị thương không lâu trước đó cho nên làm mấy việc cá nhân vẫn có chút gượng gạo vì vết thương đang liền.
Để tôi giúp anh.
Cô chủ động đề nghị rồi đứng lên tiến lại chỗ anh.
Hết đau tay rồi?
Cũng đỡ rồi, tôi giúp anh nhưng anh phải nhớ không được ra tay lần nữa.
Không phải lần nào tôi cũng thuận lợi tránh được đâu.
Trầm Thiên Phong từ chối cho ý kiến chỉ từ từ quay người lại.
Lý Giai Kỳ nhanh nhẹn vào phòng thay đồ lấy từ tủ đồ của anh một chiếc áo choàng chất liệu nỉ và một chiếc quần mặc nhà cùng màu.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Lý Giai Kỳ giúp một người đàn ông trưởng thành mặc quần áo, có chút lúng túng ngượng ngùng nhưng rất may là quá trình không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Quần đã mặc xong chỉ còn chiếc áo đáng lý là rất dễ mặc nhưng lại không dễ dàng như tưởng tượng.
Lý Giai Kỳ miễn cưỡng chỉ cao đến đầu vai của Trầm Thiên Phong vậy mà anh ta không chịu nhún chân hạ thấp người cho cô dễ mặc làm cô phải kiễng chân nghển cổ mãi mới mặc được cho anh ta, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
Cùng ăn ngũ cốc tạp lương như nhau mà thấp bé hơn người ta thì phải xem lại bản thân.
Trầm Thiên Phong lên tiếng làm Lý Giai Kỳ giật thót tim, người này chẳng lẽ có đọc tâm thuật, cô vừa mới mắng hắn quá cao vậy mà đã bị hắn nói móc.
Xong xuôi cũng là lúc người làm mang lên đồ ăn sáng cho Trầm Thiên Phong.
Anh ta thản nhiên ngồi dùng bữa sau đó để mặc Lý Giai Kỳ dọn dẹp.
Qua đây!
Nhíu mày một cái, Lý Giai Kỳ ghét nhất là cái kiểu gọi người khác không khác chó là mấy của Trầm Thiên Phong.
Làm như cô là con chó mà anh ta nuôi gọi đến là phải đến.
Làm sao? Anh đau ở đâu hay lại bị gì à?
Anh nhét lọ thuốc vào tay của cô rồi ung dung uống hết chén trà.
Bôi vào vết bầm sau lưng cho tan hết máu bầm, chỗ vừa bị thương cũng dùng được.
Lý Giai Kỳ nghe mà sửng sốt, anh ta vậy mà biết lưng cô bị tụ máu bầm.
Cô rõ ràng không nói cho ai càng không để lộ chút nào là mình bị thương vậy mà anh ta lại biết.
Có chút cảm kích không tên dâng lên, trong lòng cảm thấy có chút ngọt.
Đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Giai Kỳ, anh đặt chén trà xuống tồi dùng cái giọng điệu rất khiến người ta ghét: Không cần cảm kích, đều trừ vào tiền lương của cô.
Mau bôi vào cho hết bầm đừng làm ảnh hưởng công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!