Chương 31: Cô Vất Vả Rồi

Cơ thể nam nữ có sự chênh lệch nhất định đã vậy sự chênh lệch của hai người phải nói là rất lớn.

Trầm Thiên Phong có vóc dáng cao lớn vượt trội so với hầu hết đàn ông châu Á còn Lý Giai Kỳ thì mang vóc dáng nhỏ nhắn điển hình của phụ nữ châu Á.

Để mà nói thì muốn cõng được Trầm Thiên Phong thì không hề dễ dàng với cô.

Cố gắng hết sức bình sinh Lý Giai Kỳ mới miễn cưỡng cõng được Trầm Thiên Phong.

Cô thầm cảm ơn vì mình từng mười mấy năm khổ luyện võ thuật với sư phụ cũng cảm ơn vì sau sinh con cô vẫn chăm chỉ tập yoga nên bây giờ cơ thể mới dẻo dai được thế này.

Chật vật lắm hai người mới đi ra khỏi khu vực vừa đánh nhau.

Vừa cõng một người gần gấp đôi mình vừa tránh né những thi thể ngổn ngang trên mặt đất trong tình trạng tối đen như mực là một việc vô cùng hao tổn tâm sức.

Ở trên lưng của Lý Giai Kỳ , Trầm Thiên Phong cố gắng giữ cho đầu óc thanh tỉnh.

Anh không thể ngất đi lúc này, anh biết cô sợ hãi cho nên nếu như anh ngất đi có thể nói cô sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Ai dạy võ thuật cho cô?

Sư.... sư phụ.

Học bao lâu?

Mười lăm năm.

Kỹ thuật cận chiến rất tốt!

Cảm ơn.

Nhưng cô cần ra tay dứt khoát hơn nữa.

Ừm!

Để phân tán sự chú ý của cô, Trầm Thiên Phong lần đầu tiên trở nên nhiều chuyện như vậy, thế nhưng anh lại quên mất cô đang dùng hết sức để cõng anh cho nên việc trả lời anh cũng rất là tốn sức.

Gần ra khỏi rừng cây thì hai chân của Lý Giai Kỳ đã không thể bước tiếp được nữa, trên mặt trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Đúng lúc này có tiếng gió rít lớn kèm theo tiếng động cơ vang lên ầm ầm.

Cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, Đàm Minh Viễn đưa theo người đến tìm bọn họ.

Họ... đến rồi.

Ừm, cô vất vả rồi.

Không tiếp tục đi nữa, Lý Giai Kỳ vẫn cõng Trầm Thiên Phong trên lưng tựa vào một cái cây lớn.

Một đoàn mấy chục người đàn ông vũ trang đầy đủ từ trên đường lớn bắt đầu dùng dây đu xuống, dẫn đầu là Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân.

Đã quen với bóng tối nên lúc này ánh sáng từ mấy chiếc đèn họ mang theo làm hai người Lý Giai Kỳ rất là chói mắt.

Phát hiện hai người đang tựa ở gốc cây họ lập tức đổ dồn qua còn phần lớn đi sâu vào rừng cây.

Hai người không sao chứ? Đàm Minh Viễn nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người thì sắc mặt ngưng trọng, lo lắng hỏi.

Không sao.

Trầm Thiên Phong dứt khoát trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!