Lý Giai Kỳ mơ màng tỉnh lại, cả người cô đau nhức như bị xe lu nghiến qua.
Cô khẽ nhúc nhích thân mình cảm thấy xương cốt như rơi ra ngoài.
Tỉnh rồi?
Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của Lý Giai Kỳ làm bàn tay đang đưa lên gỡ khăn bịt mắt của cô cứng đờ lại.
Sao...! sao anh còn ở đây? Lý Giai Kỳ lắp bắp.
Đương nhiên là tiếp tục công việc còn dang dở.
Lý Giai Kỳ hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, cô biết cái công việc dang dở mà hắn ta nói là gì và có bao nhiêu đáng sợ.
Tôi không muốn.
Anh tha cho tôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, nếu còn nữa tôi sẽ chết mất.
Lý Giai Kỳ thấp giọng xin tha, giọng nói tràn đầy mệt mỏi và uỷ khuất.
Tại sao sức lực anh ta lại lớn như vậy, người cô đau như vỡ vụn mà hắn ta lại không hề hấn gì.
Không phải do cô quyết định.
Người đàn ông không bỏ vào tai lời cầu xin của Lý Giai Kỳ, bá đạo nói.
Xin anh, tha cho tôi.
Cho tôi về đi, tôi thực sự không được nữa....! Ưm.
Những lời nói của Lý Giai Kỳ bị người đàn ông nuốt hết vào, đôi môi anh đào lại lần nữa bị người đàn ông ngậm lấy.
Anh ta giống như đứa trẻ tìm được món kẹo ngọt ưa thích ra sức gặm m*t đôi môi mềm mại của Lý Giai Kỳ làm cho nó chả mấy chốc liền sưng lên.
Người đàn ông giống như không hề biết mệt lần nữa hung hăng tiến vào người Lý Giai Kỳ.
Cô không thể đếm được đây là lần thứ mấy kể từ khi bắt đầu cô chỉ biết nó giống như tra tấn chứ không hề có cảm giác vui thích như đám bạn cùng phòng của cô hay nói.
Lần sau kéo dài hơn lần trước, nó đã vượt quá sức chịu đựng của Lý Giai Kỳ trong khi cô chỉ vừa trải qua lần đầu tiên vậy mà tên đàn ông này liên tục giày vò cô không ngừng nghỉ.
Mau dừng lại đi.... tôi xin anh.... tôi.... tôi đau quá.... anh mau lấy nó ra đi.... nó quá to.... hic.... nó làm tôi đau quá.
Lý Giai Kỳ nức nở xin tha nhưng tất cả đều là vô nghĩa vì người đàn ông kia vẫn miệt mài cày cấy trên người cô.
Trải qua một khoảng thời gian dài đến nỗi Lý Giai Kỳ tưởng tượng là cả năm thì người đàn ông cũng dừng lại.
Đừng phàn nàn nữa, cô làm tôi khó chịu rồi đấy.
Người đàn ông giận giữ gằn lên từng chữ.
Nếu anh đã khó chịu thì thả tôi ra.
Lý Giai Kỳ thều thào trả lời nhưng trong lời nói của cô không giấu được sự quật cường.
Mơ tưởng.
Rốt cuộc là tại sao, điều cần làm anh cũng đã làm rồi.
Nếu đã khó chịu thì tại sao không thả tôi về, tôi muốn về mau thả tôi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!