Không thể nhịn được nữa!
Mình nhịn hết nổi rồi!
Dừng xe.
Lý Giai Kỳ không thể nhịn được nữa, cô hét lên yêu cầu dừng xe.
Còn không dừng lại cô sợ sẽ không nhịn được mà phun hết trên xe mất.
Gần như ngay lập tức, Trầm Thiên Phong đánh tay lái sau đó dừng xe vào lề đường.
Nói thật thì nhìn sắc mặt của Lý Giai Kỳ anh cũng không dám hành động sơ suất, người mắc chứng sợ tốc độ có thể sẽ ngất xỉu mà qua sắc mặt của Lý Giai Kỳ hiển nhiên cô đã đến giới hạn của bản thân.
Mở tung cửa xe ra sau đó giống như gắn tên lửa ở chân, Lý Giai Kỳ bay nhanh đến lề đường nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt vốn tái nhợt giờ lại nốn đến đỏ bừng như quả cà chua, trên cổ, trán và thái dương hằn lên những đường gân đáng sợ.
Có chút áy náy, Trầm Thiên Phong không biết phải làm gì ngoài đứng nhìn, anh không biết là nên tiến đến chỗ cô hay đứng im lặng chờ cô.
Chưa bao giờ anh lâm vào tình huống khó xử lý như bây giờ, cảm giác như chân tay trở lên dư thừa khi không biết làm gì ngoài đứng nhìn.
Buổi tối vốn không ăn được nhiều giờ thì dạ dày hoàn toàn trống không thêm nữa cái vết thương ở môi lại rách ra rồi.
Trầm Thiên Phong như nghĩ đến cái gì liền mở cửa xe lấy ra hộp khăn giấy đưa cho cô.
Lý Giai Kỳ nôn ói một hồi toàn thân mệt mỏi, cô ngồi xổm ôm lấy bụng th ở dốc từng đợt.
Trong lòng của anh bỗng thấy thắt lại, dáng vẻ cô ngồi đó sao mà chật vật, lẻ loi như vậy.
Lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào trong lòng vuốt v e an ủi cô.
Nhận lấy khăn giấy từ tay người đàn ông, Lý Giai Kỳ lau miệng rồi lại lấy tờ khác lau hết nước mắt nước mũi chảy ra khi nãy.
Đ è xuống cảm giác mệt mỏi, đau đớn cô cố gắng chống tay lên gối đứng dậy.
Đang định đưa tay ra đỡ cô gái bên cạnh, tai của Trầm Thiên Phong nhạy bén phát hiện tiếng động cơ xe đang đến gần hơn nữa không phải một chiếc mà là một đoàn xe ít nhất cũng bảy tám chiếc.
Nhanh chóng lên xe.
Đôi tay vốn định đỡ cô gái giờ này biến thành kéo cổ tay cô kéo đi.
Chưa kịp hoàn hồn lại, Lý Giai Kỳ đã thấy tay mình bị bàn tay to của hắn nắm lấy kéo đi sau đó thì lại bị thô lỗ ấn vào trong xe.
Đóng cửa xe xong, Trầm Thiên Phong lộn người một vòng trên nóc xe sang phía cửa lái rồi nhanh chóng ngồi vào khởi động xe lao đi.
Lần nữa thấy chiếc xe chạy với tốc độ kinh hoàng, Lý Giai Kỳ tưởng vừa hồi sinh trong nguy hiểm giờ này suýt ngất xỉu.
Anh ta đây là tính để cô sợ mà chết hay sao, cô còn chưa muốn chết.
Bỗng một bàn tay to đưa về phía cô, theo phản xạ cô nghiêng đầu tránh né liền thấy anh nhíu mày lại.
Đừng nhìn!
Lần nữa vươn tay ra, anh thuận lợi che được mắt của cô gái.
Không nghĩ đến anh sẽ che mắt mình lại, Lý Giai Kỳ có chút ngơ ngác, hai mắt không ngừng chớp chớp làm lông mi quẹt vào lòng bàn tay của anh có chút ngứa.
Một tay che mắt cho Lý Giai Kỳ, một tay lái xe, mắt chăm chú quan sát cũng hết sức chú ý tới động tĩnh phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!