Chương 20: Nhớ Thường Xuyên Tặng Quà Cho Tôi

Lý Giai Kỳ sắp xếp cho hai con mèo vào một căn phòng cuối tầng hai.

Hai con mèo như hai cục bông màu vàng rất đáng yêu, con nào con nấy tròn vo mũm mĩm, mặt tròn như cái bánh bao.

Ban đầu hai con mèo có vẻ chưa quen nên còn rụt rè chỉ co người nằm trong góc, sau một lát dụ dỗ chúng bằng đồ ăn thì cả hai đã mạnh dạn bước lại gần Giai Kỳ.

Ăn được một ít thức ăn và như cảm nhận được Lý Giai Kỳ không có ác ý nên chúng bắt đầu quấn vào người cô.

Một tay vuốt v e, một tay bế con còn lại, Lý Giai Kỳ vui vẻ vô cùng.

Cô lấy điện thoại chụp liên tiếp mười mấy tấm gủi cho sáu bánh bao nhỏ ở nhà xem.

Lý Giai Kỳ, cô còn làm gì đó? Lão đại đói rồi cô mau nấu cơm đi.

Ngô Việt Bân chuẩn bị hết nguyên liệu rồi mà chờ mãi không thấy Lý Giai Kỳ trở về nấu khiến anh ta vội vàng chạy đi tìm.

Người phụ nữ này, chỉ là hai con mèo mà sắp xếp nãy giờ vẫn chưa xong, cô có biết anh đang thèm đồ ăn cô nấu lắm rồi không.

Nghe thấy câu nói của Ngô Việt Bân, Lý Giai Kỳ cũng lười vạch trần.

Rõ ràng là anh ta muốn ăn mà lại nói là Trầm Thiên Phong.

Tôi biết rồi.

Vậy nhanh chân lên một chút, tôi đã thái thịt, rửa rau sạch sẽ.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ cô về nấu thôi, cô nhanh lên không đồ ăn mất tươi.

Lý Giai Kỳ không nói gì chỉ liếc anh ta một cái rồi trực tiếp đi về phía nhà bếp.

Ngô Việt Bân cười tươi như hoa đi theo nịnh nọt trông vô cùng nhức mắt.

Trên bàn ăn bày khá nhiều món, hầu hết đều những món thường gặp trong bữa cơm của các gia đình đang bốc hơi nghi ngút.

Lý Giai Kỳ đã nấu xong đang xếp các món lên bàn theo quy luật của riêng cô, các món ăn được bày trong những chiếc đ ĩa chiếc tô phải cùng một kích thước, xếp cách nhau một khoảng cách đều chằn chặn.

Bốn người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bàn, nhìn bàn thức ăn này trong lòng họ đều dâng lên một cỗ ấm áp.

Không ai nói tiếng nào nhưng tất cả bọn họ đều hiểu được và ăn rất chăm chú.

Lý Giai Kỳ có cảm giác ra giữa bốn người đàn ông có gì đó là lạ nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói được.

Cô cảm thấy bọn họ đặc biệt trân trọng những món ăn cô làm.

Trên đường trở về phòng, Lý Giai Kỳ bị chặn lại, không nghĩ đến người chặn cô lại là Đàm Minh Viễn.

Còn tưởng là Ngô Việt Bân cái máy nói đó sẽ quấn lấy cô hỏi ngày mai ăn gì.

Đàm tiên sinh, tìm tôi có chuyện sao?

Có chút chuyện muốn nhờ cô không biết cô có đồng ý không? Anh không dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề luôn.

Chuyện gì vậy, anh cứ nói ra nếu được tôi sẽ giúp.

Tuy không biết chuyện gì khiến Đàm Minh Viễn đích thân ra mặt nhờ vả nhưng dù sao Đàm Minh Viễn cũng chưa từng làm khó cô nên cứ nghe thử một chút.

Chuyện là....! cái đó....! ngập ngừng một lúc mà vẫn không biết phải mở lời thế nào, lần đầu tiên Đàm Minh Viễn có cảm giác ngại ngùng khó nói.

Cuối cùng lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!