Chương 15: Tôi Đợi Cô

Vốn dĩ nhìn thấy Lý Giai Kỳ, Mã Di và Ngô Tâm Lan ôm hy vọng làm bẽ mặt cô nhưng không ngờ lại bị cô làm cho không biết chui vào đâu nên thẹn quá hoá giận.

Cô nói ai mua bán dâm.

Thứ nhà quê như cô bản thân muốn trèo cao lại đổ thừa tại người khác.

Đúng là loại không có giáo dục.

Ngô Tâm Lan đặt mạnh túi đồ đang xách trên tay xuống hùng hổ xông về phía Lý Giai Kỳ.

Vốn dĩ trong lòng đang bực bội lại thêm mua sắm cả buổi sáng khá mệt mỏi nên Lý Giai Kỳ cũng muốn hoạt động giãn gân cốt một chút.

Cô đặt ngay đống túi đang xách trên tay xuống sẵn sàng nghênh địch.

Tôi phải xé nát cái miệng dơ bẩn của cô.

Ngô Tâm Lan lộ rõ bản chất chanh chua, cô ả công đến vung tay lên muốn tát Lý Giai Kỳ.

Tay của cô ta còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Lý Giai Kỳ đã bị giữ lại.

Lý Giai Kỳ tóm lấy tay của cô ta bẻ ngược về phía sau, Ngô Tâm Lan bị đau kêu như lợn bị chọc tiết nhưng Lý Giai Kỳ không hề giản lực tay.

Một Ngô Tâm Lan ăn trắng mặc trơn không phải động tay làm gì làm sao có thể đọ lại sức của Lý Giai Kỳ.

Chưa kể mười lăm năm luyện võ thì sức trói gà không chặt của Ngô Tâm Lan làm sao thắng được Lý Giai Kỳ thường xuyên làm việc nặng.

Mã Di đứng ngoài chứng kiến sự việc cũng bị doạ đến trắng bệch cả mặt, cô ta không ngờ Lý Giai Kỳ lại ra tay rất nhanh.

Lúc trước chỉ nghe Lăng Đức bị Lý Giai Kỳ đánh hôn mê bất tỉnh nên cô ta không biết Lý Giai Kỳ biết võ.

Aaaa....! Thả ra, Lý Giai Kỳ cô mau buông tay.

Lý Giai Kỳ không hề buông tay mà tăng thêm chút lực ở tay, cô hừ lạnh.

Tên Lăng Đức đó còn có thể chịu được ba đòn của tôi, liễu yếu đào tơ như cô Mã và cô Ngô nghĩ mình chịu được mấy đòn.

Không ngại nói cho hai người các cô biết, đứa nhà quê như tôi ít nhiều từng đoạt Á quân giải võ thuật trẻ toàn quốc cho nên đừng nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu, là do hai đứa ngốc các cô cứ một hai bắt tôi phải ra tay.

Đau quá.... Mau buông ra.

Ngô Tâm Lan vẫn gào thét thảm thiết nhưng không ai đáp lại, Mã Di sớm bị doạ cho hết hồn còn những người đứng xem nãy giờ thấy thân thủ của Lý Giai Kỳ thì cũng không dám rước phiền phức.

Đúng lúc này có một giọng nói âm trầm lạnh như băng vang lên.

Các cô đang làm gì.

Lý Giai Kỳ hơi sững người một chút nhưng vẫn không buông Ngô Tâm Lan ra, cô liếc qua người vừa nói rồi cúi đầu ghé sát tai Ngô Tâm Lan gằn lên từng chữ rất lạnh lùng.

Thời gian còn dài, con người tôi không rộng lượng lắm đâu cho nên sau này còn gặp nhau.

Lý Giai Kỳ thả tay Ngô Tâm Lan ra, lấy lại ngay vẻ mặt tươi cười nhìn sang bên cạnh.

Trầm tiên sinh, Tiểu Dương! Trùng hợp quá không ngờ gặp được hai người ở đây.

Mã Di và Ngô Tâm Lan ở một bên nhìn Lý Giai Kỳ đến ngốc luôn.

Vừa rồi còn lạnh lùng sắc bén ra tay với Ngô Tâm Lan mà quay đầu lại đã tươi cười chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt của Trầm Thiên Phong xám xịt, hàng lông mày nhíu lại, toàn thân toả ra khí lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!