Lý Giai Kỳ bị Trầm Đại Ma Vương kéo đi cả một đường dài sau đó dừng lại trước một cánh cửa phòng ở tầng ba.
Làm việc ở nhóm một được một tháng cho nên Lý Giai Kỳ không thể không biết đây chính là phòng của anh ta.
Đại thúc... anh kéo tôi đến đây làm gì? Cô ngập ngừng hỏi, cái giọng lí nha lí nhí khác hẳn giọng điệu mỉa mai khi nãy.
Anh không trả lời cô, mở cửa phòng rồi kéo cô vào trong.
Từ giờ cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi.
Anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi làm Lý Giai Kỳ cứ nghệt ra không hiểu mô tê gì.
Anh nói gì cơ?
Anh xoay người lại, vóc dáng cao lớn ngược ánh sáng làm cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, có cảm giác anh chính là Đại Ma Vương hắc ám.
Tôi không có thói quen lặp lại lời nói.
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch không hiểu gì của cô làm anh thấy chút hư vinh trong lòng.
Anh xoay người định bước rồi lại dừng lại: Trầm Thiên Phong, tôi và cô không có quan hệ huyết thống cho nên đừng gọi tôi Đại thúc.
Hả?
Anh không nói gì thêm cứ thế bước về phía sô pha phía trong để mặc Lý Giai Kỳ vẫn đang căng não tiêu hoá hai câu nói của anh.
Vận dụng hết các nơron thần kinh, suy tư logic cuối cùng Lý Giai Kỳ cũng hiểu hết được lời của anh.
Điều đầu tiên đại khái là từ giờ cô luôn phải trong phạm vi anh ta có thể thấy, tuy không nói nhưng cô biết nếu không xuất hiện trong tầm mắt anh ta thì hậu quả sẽ khó lường.
Hai lần chạm mặt không mấy thân thiện là một bằng chứng hùng hồn.
Điều thứ hai chính là anh ta đang tự giới thiệu tên của mình dù là cách giới thiệu không mấy uyển chuyển cho lắm đồng thời cũng cảnh cáo cô không được gọi anh ta là Đại thúc.
Từ sau lần gặp mặt trước cửa phòng họp, Lý Giai Kỳ vẫn quen miệng gọi Trầm Thiên Phong là Đại thúc.
Sau này cô đã cố gắng sửa nhưng nhiều khi vẫn lỡ miệng gọi.
Trầm Thiên Phong không nói gì chỉ âm trầm ngồi trên sô pha làm Lý Giai Kỳ cũng không biết phải làm gì.
Phòng ngủ của anh thiết kế phòng kép, bên ngoài có để bộ sô pha màu xám bên trong là giường ngủ.
Căn phòng được bài trí với tông màu xám trầm ổn, rèm cửa cùng tông khiến căn phòng có phần lạnh lùng như chính chủ nhân của nó.
Vẫn theo phong cách tân cổ điển điển hình của Hải Thiên Đế Cung nhưng căn phòng này đã được đơn giản hoá rất nhiều.
Ngoại trừ chiếc đèn chùm bằng pha lê treo trên trần nhà và những tấm thảm len dệt thủ công dưới sàn còn phảng phất mang theo phong cách tân cổ điển thì căn phòng giống phong cách hiện đại hơn.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không được hay cho lắm, dù cho Trầm Thiên Phong đã có Đàm Minh Viễn và chắc chắn không thèm để ý đến mình thì cô cũng không thể ngăn được cảm giác sợ hãi trong lòng.
Cạch!
Lý Giai Kỳ cố gắng mở cánh cửa nhưng dùng cách nào cũng không thể mở nổi.
Không cần phí sức, không có tôi cho phép thì không ai có thể mở được cánh cửa đó.
Lý Giai Kỳ hết cách, vậy là đêm nay cô phải ngủ ở đây cùng với Đại Ma Vương, nghĩ đến là thấy da gà nổi lên rồi.
Phòng ngủ này không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ, những thứ cần có đều đủ cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!