Chương 57: Ngoại truyện 2

Thời trung họcGóc nhìn của Lâm Nhiễm

**

"Lâm Nhiễm, tớ xếp hàng múc cơm, còn cậu đi lấy đùi gà nha." Liên Phương phân công cho Lâm Nhiễm.

Số lượng đùi gà có giới hạn, ai đến trước thì có phần, nên lần nào hai đứa cũng liều mạng giành giật nhau từng cái đùi như vậy.

Lâm Nhiễm đứng cuối hàng, phía trước có một bạn lớp khác phát hiện ra nàng, bèn chủ động lấy giúp nàng hai đùi.

Căng tin đông nghịt người, bàn nào cũng rất náo nhiệt, nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Lúc này, Lâm Nhiễm phát hiện có một bóng người đi vào từ cửa sau, ngồi im lìm ở góc phòng, một mình một bàn, lặng lẽ ăn cơm.

Chuyển trường đến đây cả tháng trời, nàng đã làm quen và kết bạn với mọi người trong lớp.

Chỉ có người này luôn cô đơn lẻ bóng.

"Lần nào Phó Lâm Lăng cũng đến muộn như vậy, chắc không lấy được đùi gà đâu nhỉ?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói.

"Từ hồi năm ngoái là cậu ấy đã không ăn ở căng tin rồi, lúc nào cũng mang đồ ăn theo hết á." Liên Phương cho hay.

Sao vậy?

"Cậu cũng biết căng tin lúc nào cũng đông người mà, có lần cậu ấy bất cẩn làm đổ cơm vào người ta, xong rồi cái người đó mắng cậu ấy té tát luôn, mắng nặng lời dữ lắm." Liên Phương lắc đầu.

Lâm Nhiễm thỉnh thoảng liếc mắt sang bên đó, phát hiện chưa đầy mười phút thì cô đã ăn xong rồi.

Nhanh dữ.

"Sao cậu ấy ăn nhanh thế?"

"Thì bận làm bài tập ấy, hễ có rảnh là cậu ấy học bài à, cậu xem cậu ấy có thời gian chơi với người khác không?"

Liên Phương nói.

"Bảo sao được gọi là con nhà người ta, đời này tớ cũng không có cửa đạt tới trình độ như này." Lâm Nhiễm thở dài.

Nàng chỉ biết Phó Lâm Lăng là người đứng đầu lớp A6, nhưng không biết chất lượng ra sao, khi kết quả kỳ kiểm tra hàng tháng được công bố, nàng nhìn vào bảng xếp hạng cả khối mà kinh ngạc không thôi:

"Phó Lâm Lăng hơn hạng hai những 50 điểm? Cậu ấy có còn là con người không vậy?!"

Liên Phương không nhịn được cười:

"Yên tâm đi, bọn tớ quen cảnh này từ đời nào rồi, cậu cũng sẽ quen dần thôi."

Lâm Nhiễm đi vào lớp học, liếc mắt nhìn hàng cuối cùng, quả nhiên Phó Lâm Lăng lại đang học bài.

Mặc dù đạt hạng nhất toàn khối, nhưng trông cậu ấy cũng không vui gì mấy, quá bình tĩnh!

Các bạn cùng lớp dường như đã quen với sự lợi hại của cô, không ai trầm trồ khen ngợi, vẫn tiếp tục cuộc chơi của mình.

"Sao không ai chúc mừng cậu ấy hết vậy?"

Lâm Nhiễm khó hiểu.

"Bởi vì cậu ấy không cần." Liên Phương nhỏ giọng nói,

"Cậu ấy không thích chơi với người khác, mỗi ngày đều bận học, cho dù bọn mình muốn rủ cậu ấy chơi chung, cũng sợ ảnh hưởng thành tích của cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!