Tuyết rơi, cả tòa thành trì đều chôn trong một phương trời trắng xóa.
Gió lạnh lạnh run, lạnh đến tận xương tủy.
Khụ khụ! Trên hành lang có một thiếu nữ chầm chậm đi đến, sắc mặt cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.
Có lẽ là do mệt mỏi, nàng dựa vào cây cột trên hành lang thở dốc, giơ bàn tay trắng nõn ra nhìn nhìn.
Trong lòng bàn tay, một vết màu đen tuyền kéo dài vào trong cánh tay, ẩn vào trong ống tay áo.
Đấy là sau khi nàng rời khỏi nơi đó đã xuất hiện, thân thể nàng cũng càng ngày càng suy yếu, cho dù có Trường Sinh Tiêu hộ thân, đều không thể thay đổi sự thật này.
"Tú cô nương, sao một mình cô nương đến đây thế này?" Cuối hành lang có một nha hoàn vội vàng chạy đến:
"Nếu thiếu gia mà nhìn thấy, thế nào cũng sẽ mắng bọn muội, thời tiết lạnh lẽo, cô nương mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Khụ khụ! Đông Phương Tú che miệng ho khan hai tiếng:
"Ở trong phòng lâu rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Buồn lâu rồi, cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa." Trên người Đông Phương Tú bỗng nhiên nhiều thêm một cái áo choàng.
Nha hoàn vội vàng hành lễ: Bái kiến thiếu gia.
Lui xuống đi. Người đến vẫy vẫy tay, bảo nha hoàn lui xuống.
Đó là một thanh niên có diện mạo tuấn lãng, mặt mày anh tuấn, dáng người cao lớn đĩnh đạt.
Giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ưu nhã, trên người có mùi hương nhàn nhạt của thảo dược.
Vân công tử. Đông Phương Tú lễ phép gật đầu, mang theo vài phần xa cách.
"Ta dẫn nàng ra ngoài một chút nhé?" Vân Khanh thoáng như không nhìn thấy sự xa cách của thiếu nữ đối diện, giữa mặt mày đều lộ ra dịu dàng ấm áp.
Đông Phương Tú chần chờ, nắm chặt bàn tay, giọng nói hơi khàn:
"Vậy thì cảm ơn Vân công tử."
Vân Khanh chỉ cười cười, không nói chuyện, chủ động đỡ Đông Phương Tú đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đã có xe ngựa chờ sẵn ở đó, Đông Phương Tú đang định lên xe ngựa, cả người chợt bay lên không trung.
Vân công tử?
Đông Phương Tú kinh hô một tiếng.
Vân Khanh thả Đông Phương Tú lên xe ngựa:
"Ta không muốn nàng bị ngã, bằng không thời gian ta tiêu phí đều sẽ lãng phí."
Đông Phương Tú sửng sốt, nắm chặt tay, vào xe ngựa.
Vân Khanh thở dài một tiếng, cũng xoay người đi lên xe ngựa.
Thành trì được bao trọn bởi tuyết trắng xóa, có một hương vị rất khác, những tiểu thương lui đến náo nhiệt trên đường, thoáng như có cảm giác không còn rét lạnh nữa.
Đông Phương Tú dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc chầm chậm lui về phía sau, biểu cảm trên mặt nàng có chút mê mang.
Âm thanh ầm ĩ, tựa như đã bị ngăn cách ở bên ngoài, nàng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, thế giới của nàng, chỉ có một mảnh yêu tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!