Tác giả: Mặc Linh
Edit: May22
Thiên Khuyết Kiếm giơ lên là muốn làm gì!
Phía dưới Thiên Khuyết Kiếm là Phong Khuynh Dao âm khí dày đặc, này mà chặt bỏ đi, muội tử tuyệt đối là phế đi a!
Mắt thấy Thiên Khuyết Kiếm không chịu khống chế sắp bổ tới Phong Khuynh Dao, Dung Chiêu không biết từ chỗ nào bay ra, xách cổ áo Vu Hoan lui về sau, cùng Phong Khuynh Dao kéo giãn khoảng cách.
Vu Hoan liếc hướng Phong Khuynh Dao, Thiên Khuyết Kiếm không ngừng ở trong không khí huy động, phát ra thanh âm hoắc hoắc.
"Dung Chiêu…Thân thể ta giống như… Không nghe ta sai sử…"
Nàng thực xác định, chính mình hiện tại vô cùng thanh tỉnh, không phải bị lệ khí khống chế.
Dung Chiêu đánh rớt Thiên Khuyết Kiếm trong tay nàng, một tay đem nàng giam cầm trong ngực, lúc này mới rũ mắt nhìn nàng, trên mặt hiện lên một mạt hài hước.
Vu Hoan đáy lòng lộp bộp một chút, trong đầu bay tới ba cái chữ to.
Lại tinh phân!!
"Ngươi nếu biết sát trận, vì sao lại không đề phòng hả? Chỉ số thông minh bị nàng chém rớt?"
…Cảm tạ đại gia nhắc nhở.
Vu Hoan không muốn cùng tinh phân Dung Chiêu nói chuyện, một chút cũng không đáng yêu.
Dung Chiêu thấy Vu Hoan quay đầu, hãy còn tự hỏi trong chốc lát, lời nói của hắn vừa rồi không có vấn đề, nữ nhân này lại nháo cái gì tính tình?
Lúc bọn họ đối diện, Phong Khuynh Dao đã xách theo trường kiếm giết lại đây.
Dung Chiêu trực tiếp đem Thiên Khuyết Kiếm nhét vào trong lòng ngực Vu Hoan, thuận tiện cũng ném luôn nàng, chính diện đối đầu cùng Phong Khuynh Dao.
Con mẹ nó, thời điểm ném người có thể báo trước một câu được hay không!
Vu Hoan bị ném xuống, luống cuống tay chân đứng vững, lại cuống quít làm linh hồn chi lực ở trong cơ thể du tẩu, không cho trận pháp lực lượng khống chế mình.
Phong Khuynh Dao trong mắt có giãy giụa, nàng tựa hồ là muốn dừng lại, nhưng biểu tình của nàng càng ngày càng thống khổ.
Sát trận…
Không nghĩ tới nàng còn có thể nhìn thấy sát trận như vậy, lấy người trong trận pháp làm vũ khí.
Sở Vân Cẩm, xem ra ngươi có được không ít thứ tốt nhỉ.
Hào quang của vai chính đúng là ngưu bức.
Nàng cũng rất muốn làm vai chính, người mỹ tâm mỹ, trái ôm phải ấp, còn có bàn tay vàng.
Đáng tiếc…
Nàng chú định là một vai phụ, mặc dù là nàng giãy giụa, không biến thành pháo hôi, cũng rất khó nghịch tập thành vai chính.
Thật mệt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Muốn chết một chút, bình tĩnh một chút.
Dung Chiêu cùng Phong Khuynh Dao đánh đến khó mà tách ra, Vu Hoan ngồi ở trong trận pháp, thở ngắn than dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!