Tác giả: Mặc Linh
Edit: May22
Dung Chiêu thái độ kiên quyết, Vu Hoan cũng không thể nề hà, chỉ có thể tùy ý hắn đi.
Bốn kẻ bất đồng giống loài lấy một loại phương thức kỳ quái di động tới.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu song song đi tới, Diêm Tố phiêu ở phía sau, Thiên Khuyết Kiếm khi thì dựa trước khi thì dựa sau, chọc đến Diêm Tố thét chói tai từng trận.
Vu Hoan nói những người đó chính là mấy kẻ ở Phủ thành chủ làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Phong Khuynh Dao bị một người ôm hộ ở bên trong, bọn họ nhanh chóng xuyên qua ngõ nhỏ.
Trong đó xiêm y một người Vu Hoan có chút quen mắt, nàng nhớ rõ ở bên người Diệp Lương Thần đã từng nhìn thấy.
Lúc nãy ở Phủ thành chủ không nhìn đến Diệp Lương Thần nàng liền hoài nghi, quả nhiên Diệp Lương Thần cũng bị Sở Vân Cẩm hố, lúc này tới bắt người.
Không biết vòng vèo bao lâu, những người đó mới cảnh giác ngừng lại, Vu Hoan dựa vào góc tường, ánh mắt thanh lãnh nhìn những người đó nhảy vào sân.
"Tổ tông… Chúng ta không đi vào sao?"
Diêm Tố súc lại một chỗ, mở to một đôi ngập nước đôi mắt hỏi Vu Hoan.
"Đi vào làm gì, làm bia ngắm sống cho người ta luyện tập sao?" Vu Hoan mí mắt cũng không nâng một chút.
Diêm Tố: … Vậy bọn họ ở chỗ này làm gì?
Uống gió Tây Bắc sao?
Không trung như cũ là mây đen âm u, toàn bộ Phong Tuyết thành đều lâm vào một loại khủng hoảng không biết tên.
"Trận bão táp này, hẳn là chơi vui đấy."
Vu Hoan con ngươi sáng ngời lập loè quang mang hài hước.
Thần Khí dẫn phát chỉ có vô tận tham lam cùng dục vọng của nhân loại.
Phong Tuyết thành lâm vào bên trong huyết tinh, mà cái loại huyết tinh chi khí này…
Vu Hoan con ngươi dần dần có hắc khí quấn quanh, sáng ngời xoát một cái rồi mất đi.
Vu Hoan đáy lòng hoảng hốt, tay vươn sang bên cạnh, bắt lấy tay Dung Chiêu, bàn tay khác cũng tùy theo bao trùm ở mu bàn tay Dung Chiêu.
Nàng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực tràn ngập vô tận dục vọng, đó là dục vọng đối với máu tươi, đối với giết chóc.
Nàng tựa như nhân loại đói khát đến mức tận cùng, đầy dục vọng với đồ ăn, cái loại dục vọng che trời lấp đất này bao phủ nàng, làm nàng thở không nổi.
Dung Chiêu nhíu mày nhìn Vu Hoan đang khó chịu, có chút vặn vẹo sườn mặt, đem tay Vu Hoan bao vây ở trong lòng bàn tay to lớn của mình, lạnh lẽo từng chút một truyền tới trên người nàng.
Một lát sau, Vu Hoan tự giễu thanh âm nặng nề vang lên,
"Xem ra ngươi thật sự không thể cách ta quá xa."
Hôm nay Dung Chiêu cưỡng chế đem lệ khí của nàng áp chế xuống, không có hoàn toàn phát tiết ra, cho nên mới làm cho nàng hiện tại chỉ cần ngẫm lại, liền sẽ khiến cho nó cộng minh, muốn thao túng nàng.
Nếu nàng phát tiết tàn sát nhân loại, có lẽ cổ lệ khí kia sẽ trưởng thành càng hung mãnh hơn, mà nàng rốt cuộc vô pháp khống chế nó, một lát cũng không thể.
Nhưng không tàn sát nhân loại, một mặt áp chế, cũng sẽ xảy ra tình huống hiện giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!